1

325 30 3
                                    

Tôi đang viết những dòng này với tấm lòng nặng trĩu cảm xúc hỗn loạn. Một tuần trước, tôi cùng Hanbin đến một quán cafe tại thủ đô Moscow, Nga - nơi tôi thường lui đến mỗi khi cần không gian riêng tư - để gặp lại bóng hình cậu ấy thầm thương trộm nhớ suốt mười năm. Zhang Hao.

Thứ tình cảm ấy xuất phát từ bao giờ, có lẽ cả vũ trụ này chẳng một ai hay, người ta chỉ biết rằng cậu đã giấu kín những cảm xúc kia trong cả một thập kỉ. À, tôi nói chưa phải, chính xác là họ.

Nhưng dù những đắn đo, băn khoăn, sợ hãi kia có theo họ đằng đẵng mấy năm trời, cuối cùng những người có tình sẽ tìm về với nhau.

Ngày 25 tháng 6 năm 2023, những rung động, vấn vương, dại khờ của tuổi trẻ cuối cùng đã cất cánh bay vụt khỏi lồng, trần trụi dưới nắng hè lộng lẫy của ngày hôm ấy.





Bốn giờ sáng, điện thoại đổ chuông inh ỏi, tôi uể oải nhoài mình khỏi giường, với tay tìm lấy thứ đang run bần bật trong góc giường. Hóa ra là Hanbin, thằng nhóc ấy lại bày trò gì vào lúc này, tôi vừa nhìn màn hình vừa trách móc, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh để lắng nghe lời cậu nói.

Hanbin gọi điện vào lúc khỉ ho cò gáy này để báo tin cậu vừa vô tình gặp Zhang Hao trên khán đài trong lúc biểu diễn. "Mái tóc đen như gỗ mun, mắt sáng như sao", cậu ấy miêu tả, giọng run run, nghẹn ngào.

Tôi kinh ngạc trước cuộc gặp gỡ tình cờ này, Zhang Hao là bạn cũ của chúng tôi từ mười năm trước. Anh ấy là người Trung Quốc nhập cư sang Hàn, lớn hơn tôi và Hanbin một tuổi nhưng học cùng lớp. Vào năm cuối cấp ba, khối mười hai tốt nghiệp, Zhang Hao quyết định về nước theo đuổi sự nghiệp âm nhạc nên chúng tôi mất liên lạc từ đó. Trong suốt mười năm trở lại đây, có khi chúng tôi nghe phong thanh về anh và thấy một vài tấm ảnh của anh được lan truyền. Tuy đã cố gắng tìm mọi cách liên lạc, anh vẫn bặt vô âm tín. Cả hai chúng tôi đều nhớ anh vô cùng. Thỉnh thoảng tôi vẫn thấy Hanbin lấy những bức hình xưa cũ kia ra ngắm nghía, lau chùi sạch sẽ.

Tôi gặn hỏi Hanbin vài câu về anh nhưng cậu ta chỉ trả lời cụt ngủn hoặc im lặng không nói gì. Những khoảng trống đôi khi lại xuất hiện giữa cuộc trò chuyện của hai chúng tôi, và tôi dường như có thể nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ truyền đến từ phía bên kia. Trong khoảnh khắc đó, dường như cậu ấy có hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói dồn nén dưới đáy lòng, nhưng ý nhiều quá, lời lại chẳng thể diễn đạt hết, cuối cùng chẳng thể thốt ra.

Điều rõ ràng nhất tôi nghe được từ Hanbin là sau buổi biểu diễn, họ đã có cuộc đối thoại dài đến bốn giờ sáng và đã trao đổi số điện thoại, hẹn nhau gặp gỡ vào chiều mai. Ngay sau khi chào tạm biệt Zhang Hao, cậu ấy lập tức gọi điện cho tôi thông báo, nhờ tôi chỉ một quán cafe yên tĩnh. Tôi hướng dẫn cậu đến "hầm trú ẩn bí mật" của tôi, một địa điểm tuyệt đẹp nằm khép mình giữa lòng nước Nga xa hoa, huyền bí.





Hanbin chở tôi trên chiếc Renault đời cũ mua lại từ người quen, tôi ngồi ở ghế phụ lái chỉ đường cậu đến quán cafe đã hẹn từ trước. Tháng sáu, Moscow ngập tràn nắng vàng mùa hạ. Khí trời mát mẻ, thỉnh thoảng có mưa, những cơn gió lạnh lẽo của mùa đông dường như sợ hãi trước ánh nắng chói lòa kia, lặng lẽ náu mình trong những ngóc ngách cổ kính của Moscow, chờ đợi cơ hội trở lại tung hoành.

haobin/binhao - nhà du hành vũ trụNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ