Theo truyền thống, hằng năm vào độ giữa tháng mười một nhà trường sẽ tổ chức một buổi viếng thăm đến viện dưỡng lão cho học sinh khối mười và mười một với mục đích giúp đỡ người già chuẩn bị cho mùa đông khắc nghiệt sắp tới, đồng thời giáo dục nhân cách, đạo đức cho học sinh. Thông tin cụ thể về chuyến đi được dán trên bảng thông tin sảnh A và được giáo viên chủ nhiệm phổ biến kĩ lưỡng cho các lớp.
Hành trình kéo dài một ngày, sáng đi chiều tối về. Hoạt động chủ yếu là vệ sinh nhà cửa, giặt giũ, nấu ăn, bầu bạn bên cạnh người lớn tuổi. Sự kiện không bắt buộc, ai muốn đi phải đóng tiền, thời gian đăng ký kéo dài một tuần.
Ba chúng tôi chẳng cần thảo luận rườm rà, mọi người đã đồng ý tham gia.
Sáng ngày 18 tháng 11, chúng tôi sớm có mặt tại trường để lên xe. Viện dưỡng lão nằm ở vùng ngoại ô thành phố Cheonan, xuất phát từ trường mất khoảng ba tiếng.
Hanbin và anh Zhang Hao ngồi cạnh nhau, tôi ngồi sau họ. Xuyên suốt quãng đường dài cả trăm cây số, tôi chỉ nghe tiếng họ trò chuyện rả rích bên tai. Hanbin hỏi anh về Phúc Kiến, anh giải thích thế nào là những tòa Thổ Lâu, là đặc sản "Phật nhảy tường" và biết bao nhiêu của hiếm vật lạ khác.
Câu chuyện anh kể dẫn đến hồi phân biệt trà đen với trà ô long. Theo lời anh, cách đơn giản nhất để nhận định là thông qua việc quan sát lá trà khô. Loại ô long có hình chữ nhật đặc trưng, màu tím nhạt; loại trà đen dáng dẹt, thân có họa tiết carô. Khoan đã, gì cơ? Tôi nhầm, xin lỗi. Loại ô long có hình ngôi sao, màu hồng... Loại trà đen có... có...
Đầu óc tôi mụ mị dần, tôi thiếp đi trong tiếng giảng bài đều đều của anh Zhang Hao. Trà ô long, trà đen theo tôi vào tận cùng giấc ngủ.
Khi tôi tỉnh dậy, chuyến xe đã dừng lại trước một cánh cổng lớn. Mọi người nhanh chóng di chuyển xuống, xếp hàng ngay ngắn trong khuôn viên viện dưỡng lão.
Chúng tôi được giới thiệu về cách nơi đây vận hành và được hướng dẫn, phân chia công việc cần giải quyết. Tôi nhận nhiệm vụ sửa chữa đồ đạc, Hanbin và anh Zhang Hao lau cửa sổ.
Trong lúc tôi loay hoay với những thanh gỗ và đinh ốc, ông bà cụ sẽ thỉnh thoảng rẽ ngang động viên, cho bánh nước. Cứ chốc chốc, tiếng cười của Hanbin và anh Zhang Hao lại vang lên giòn giã, họ trêu ghẹo nhau, đánh nhau bằng chiếc giẻ lau, làm nước văng tung toé. Hanbin nói cười không ngớt, nhưng anh Zhang Hao còn phấn khởi gấp bội phần cậu. Anh chẳng bao giờ đùa giỡn thế này.
Khoảng gần giữa trưa, tôi nghe tiếng kêu mình từ đâu đó, tôi hướng mắt đi tìm. Một bạn nữ lớp 10/4 đang réo gọi tôi bên ngoài, bạn nhờ tôi bắt con gián đang khủng bố nhà bếp. Tôi gác lại công việc còn dang dở, theo bạn vào "hiện trường".
Con gián núp đông, núp tây, chạy rồi lại bay, gây một phen náo loạn cho tổ bếp núc. Tôi cuộn tờ báo, lục tung các ngóc ngách mới túm cổ được thủ phạm sau mười lăm phút. Gián chết, tôi lại được nhờ xách bao gạo, xách bình nước. Khi mọi việc xong xuôi, kim đồng hồ đã điểm mười một giờ. Tôi cất bước định về thì bạn nữ ban nãy gọi với lại:
- Cảm ơn cậu vì đã giúp chúng mình nhé!
- Không có gì đâu. - tôi cười xuề xòa.
BẠN ĐANG ĐỌC
haobin/binhao - nhà du hành vũ trụ
Fiksi PenggemarMười năm trôi qua trong một cái chớp mắt, thoắt cái, bao nhiêu ngày tháng cứ thế theo gió theo cát trôi mãi đến tận cùng thế giới. Năm ấy, "Hải Vương Tinh" bỗng xuất hiện trên Trái Đất dưới hình dạng con người, cướp đi toàn bộ hơi thở, tâm trí của c...