Chương 10

649 42 6
                                    

Tiệc sinh nhật của Thẩm Trường An, người nhà họ Thẩm gửi cho Lâm Tỉ và Đoàn Thâm mỗi người một cái thiệp mời riêng. Chẳng ai biết Lâm Tỉ và Đoàn Thâm đã có thể coi như là chung một thiệp mời, Thẩm Tùy còn có ý xấu xa mà nhấn mạnh lên tấm thiệp của Đoàn Thâm rằng: Hoan nghênh đưa phu nhân Đoàn đến tham dự. (raw là Thẩm thái thái nhưng đang nói về vợ Đoàn Thâm nên t sửa lại là phu nhân Đoàn nhá)

Lúc Tô Hoành lái xe đến đưa lễ phục dự tiệc, Lâm Tỉ vẫn còn nằm trong chăn chưa dậy. Trợ lý Tô không thể nhìn thấy sự lộ diện của phu nhân Đoàn trong truyền thuyết, mặc dù rời đi với vẻ mặt nuối tiếc nhưng hắn vẫn âm thầm để ý đến hai bộ âu phục dự tiệc.

Bộ màu đen kia là kích cỡ của Đoàn Thâm, bộ màu trắng thì nhỏ hơn một chút, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết là chuẩn bị cho ai.

Hắn nhớ lại những chuyện ba hoa chích chòe về phu nhân Đoàn mấy hôm nay ở công ty, Tô Hoành lén lút nhớ lại hình dáng của Phương Nhược Liễm, so với kích cỡ của bộ lễ phục màu trắng kia cũng không lệch bao nhiêu, lẽ nào thật sự là cái vị ngôi sao lớn xinh đẹp như tiên đó?

Lâm Tỉ chẳng biết gì về những suy đoán trong lòng của người khác, cậu vẫn nhớ đến chuyện mình với Đoàn Thâm phải tách nhau đi để tránh nghi ngờ, nên bò xuống giường ăn sáng, cậu thay bộ âu phục màu trắng rồi lấy thiệp mời trên tủ giày rời khỏi nhà trước.

Tiệc sinh nhật tổ chức ở biệt thự nhà họ Thẩm, Lâm Tỉ gọi xe đến nhà họ Lục, sau đó ngồi xe của Lục Lánh Tinh đi đến nhà họ Thẩm. Từ nhỏ đến lớn Lâm Tỉ đi đến nhà họ Lục không ít lần, coi như là ngựa quen đường cũ khi đến nhà họ Lục, cũng không cần gọi Lục Lánh Tinh ra đón.

Đâu biết rằng xe taxi vừa mới dừng trước cửa tiểu khu, đối phương đã nhếch môi đi tới mở cửa xe và trả tiền xe giúp cậu, Lâm Tỉ khoanh tay trước ngực, biểu cảm lạnh nhạt đứng một bên nhìn hết cả quá trình, đợi đến khi xe taxi rời đi mới chế giễu rằng: "Khi không tỏ ra tốt bụng, không là trộm cũng là cướp."

"Tôi đâu dám nha." Lục Lánh Tinh kéo dài giọng nhướng mày, "Mẹ tôi từ nhỏ đã dạy tôi là làm người vai dưới phải kính trọng người bề trên."

Lâm Tỉ nghe không hiểu gì, "Lục Lánh Tinh, não cậu bị hư hết rồi?"

"Chậc, não tôi hư chỗ nào chứ." Lục Lánh Tinh vỗ vai cậu với bộ dáng khách khí, "Hai chúng ta bây giờ đã không còn chung một vai vế nữa rồi, phu nhân Đoàn."

Lâm Tỉ nghe vậy thì hất cầm với vẻ kiêu ngạo, "Em Lục này, phiền em bỏ cánh tay ra khỏi vai anh đi, nếu không thì anh đi méc anh Đoàn đấy."

Lục Lánh Tinh cười nhạt một tiếng, lấy tay xoa vành tai đỏ nóng rát của cậu, "Phu nhân Đoàn, sao anh không đi chung xe với anh Đoàn đi, còn phải ké xe của mấy đứa em làm gì."

Lời nói vô tư này giẫm lên nỗi đau của Lâm Tỉ, đổi lấy ánh mắt chòng chọc giận dữ của cậu, buổi chiều ở bàn đánh bài trong nhà, Lâm Tỉ còn chút nữa làm cho cậu ta thua trọc quần.

Tới gần giờ cơm chiều, Lâm Tỉ ngồi xe thể thao của Lục Lánh Tinh đến biệt thự nhà họ Thẩm. Trong bãi đậu xe các kiểu xe sang rực rỡ đủ loại, khách khứa có quyền có thế lục tục có mặt. Lâm Tỉ xoay người nhìn một vòng xung quanh, không thấy xe của Đoàn Thâm.

Củi gạo dầu muối - A Nguyễn Hữu TửuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ