Chương 9 - Hồi ức.

795 61 5
                                    

" Lâu lâu lâu ta mới nhẹo 1 mình..~"

" Nhậu 1 lần chứ k phải nhẹo 1 mình."

Justatee cõng Karik trên vai 1 cách nặng nề , haiz mỗi lần rượu vào là vậy đó rồi mấy người tỉnh phải gánh ông này chắc còng lưng luôn ấy.

" Thôi tụi chị về đây đúng là không nên cho khứa này uống quá chén mà." Suboi nhìn Karik mà ngao ngán lắc đầu.

" Máaa muốn đạp cha này ra chuồng chó luôn ấy nhờ."

BigDaddy cũng vừa phụ 1 tay vừa phải cầm mấy bao rác. Chả trách , tên này nặng quá còn quậy qua quậy lại làm bố lớn bực là phải.

" Thôi ra xe lẹ lẹ chứ xách 1 hồi em quăng thật đấy."

" Haha . Thôi Good bye Bray ."

Anh Thái cũng chào rồi đi ra cổng với mọi người . Bray muốn đi theo tiễn nhưng mà chị Su cứ kêu thôi , ở lại chăm Andree đi , làm em ngại nhảy cẳng cả lên.

Tạm biệt mọi người xong em đợi mọi người đi khuất rồi mới quay vào nhà. Vào phòng khách , em nhìn chằm chằm vào tên say xỉn đang nằm ngả ngửa trên ghế sofa kia.

".... Nè"

Em tính tiến tới lay hắn dậy nhưng mà em nghĩ 1 chút rồi cũng không lay nữa . Em cứ để hắn nằm đó , em quay sang dọn nốt những đồ còn lại . Bê đống chén ra rồi săn tay áo lên rửa chén. Em vừa rửa vừa ngâm nga bài của Andree? Có vẻ hơi lạ nhưng em vô thức ngâm bài ca đó. Bray bây giờ không để ý nhưng em không biết rằng hắn đang dần bước vào cuộc đời em 1 cách từ từ . Em không thể giải thích được sự thay đổi của mình đối với tên đáng ghét mà em từng diss kia.

Hai con người khác dấu nhau , mỗi người mỗi con đường mỗi cách sống mỗi lối suy nghĩ khác nhau. 2 con người không cùng 1 hướng giờ lại giao thoa ở cùng 1 ngã tư đường . Sự vô tình đó đã kết nối Bray và Andree lại với nhau . Dần dần họ sẽ trở thành thói quen của nhau trong vô thức.

Hôm nay thật sự có nhiều chuyện , gặp lại anh Vũ còn nói chuyện với Linh nữa. Thật sự làm Bray suy nghĩ rất nhiều . Em biết hắn là người gọi mọi người tới nhậu để làm em vui lên .

Những cử chỉ hành động 1 cách thầm lặng , lúc nào hắn cũng để ý là quan sát em . Biết em như thế nào.

Nhưng cũng nhờ hắn mà hôm nay em không tự khoá mình trong phòng với những suy nghĩ tiêu cực , nhớ lại cái quá khư đau đớn đó .

" Ah gì vậy?"

Bao nhiêu lần như vậy em vẫn bị giật mình.

" Andree? Em tưởng anh ngủ?"

Hắn ôm em từ sau dựa đầu xuống vai em , hắn nói với giọng điệu ngái ngủ :

" Anh mệt ."

" Mệt thì anh ngủ đi chớ ."

Hỏi 1 đằng trả lời 1 nẻo . Hắn cứ dụi dụi rồi hít lấy hít để.

" Thơm ."

Trời ạ , ông nội này 35 tuổi mà như trẻ con vậy á . Bray lần đầu thấy dáng vẻ này chỉ cười trừ , nhưng cũng có chút xiu lòng trước hình ảnh mềm mại này của hắn.

Không phải hợp là xứng đôi.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ