Trong tập làm quạt trúc, Chu Chí Hâm cứ không nhịn được mà chọc bạn nhỏ. Quậy banh chành một hồi thì bị Tô Tân Hạo giận luôn. Mà cậu tất nhiên cũng không để yên như thế mà quậy lại anh luôn.Rồi tưởng chừng như anh chỉ cắt miếng trúc làm một cái vòng tay vô tri cho bạn nhỏ để giỡn thôi nhưng một lúc sau lại thấy cái vòng đó vẫn nằm gọn gàng trên tay bạn nhỏ.
Chắc hẳn đã có một thế lực nào đó đã bắt cậu đeo cái vòng vô tri đó. Có thể đó là thế lực áo hồng đang cười toe toét ngồi kế bên. Cứ chọc nhau như thế mà từ đầu đến cuối chưa thấy lúc nào là hai bạn nhỏ ngừng dính nhau.
.
Tối ghi hình xong trở về phòng, Tô Tân Hạo ngồi đếm đi đếm lại phiếu kho báu trong túi thì lại thấy nhiều hơn bình thường một chút.
Mà bạn nhỏ cũng không lấy làm lạ, bởi điều này đã diễn ra kể từ những ngày đầu chương trình rồi. Nhớ đi nhớ lại cũng nhớ không ra được mấy phiếu đó từ đâu ra, cũng có lúc cậu nghĩ có ai lén bỏ vô túi mình.
Mà bạn nhỏ có cố gắng rình xem người đó là ai đi cho nữa cũng không thành. Mà nghĩ lại có thêm vậy cũng tốt thôi, người ta đã có lòng vậy rồi thì mình cứ nhận thôi. Nói vậy chứ cậu vẫn tò mò nhiều chút.
Mới chớp nhoáng đã sáng hôm sau, Tô Tân Hạo dậy sớm nhất trong cả đám. Chưa rửa mặt gì đã kéo Trương Cực ra ban công viết lời cùng cậu.
Mà quả thật khung cảnh lúc ban mai ở đó thật thơ mộng, làm con người ta như bị cuốn vào vậy. Bởi vì thế mà những lúc như vậy, Tô Tân Hạo cứ như đắm mình vào bài hát đang sáng tác dở dang ấy luôn.
Được tầm chục phút thì khung cảnh xung quanh cũng có chút nhộn nhịp hơn, mọi người cũng đã dần tỉnh giấc nhưng mà bạn nhỏ thì vẫn cứ sáng tác quên trời đất.
Trương Cực tự nhiên nhìn vô trong gian nhà một chút giống như đang hóng chuyện gì vậy rồi quay đầu lại cười mỉm, xong cũng không nhịn được mà lên tiếng:
"Nè Tô Tân Hạo, mày thật sự không nhận ra hả?"
"Nhận ra cái gì? Còn khúc nào bị sót hả?"
"Đang nói về mấy cái phiếu dư của mày đấy."
"Gì, sao biết. Tao đã kể ai đâu, hay mày là người... Từ khi nào mà mày tốt vậy Trương Cực!"
"Điên, có chết tao cũng không cho mày. Ý tao là cả đám ai cũng biết chủ nhân rồi mà có mỗi mày không biết, khờ thật."
"Mày biết ai cho tao à?"
"Ừ mà tự biết đi. Đói rồi, dừng lại ở đây đi tối làm tiếp, đi ăn sáng thôi.", Trương Cực đứng dậy kéo bạn nhỏ ra khỏi đống giấy tờ đó.
Tô Tân Hạo cũng ựm ờ miễn cưỡng đi ăn sáng nhưng trong lòng vẫn còn có rất nhiều câu hỏi. Đại loại như bằng cách nào mà mọi người biết được rồi là rốt cuộc người đó là ai.