Lần đầu tiên được lái chiếc xe sang trọng dù có làm cả đời cũng mua không nổi, Yeon Lee có chút hồi hộp và hưng phấn, mặc dù hiện tại không phải là lúc bản thân vui vẻ.
Ở ghế ngồi đằng sau, cô nhìn thấy Kim Taehyung ôm Jungkook rất chặt, tay vuốt ve sau gáy cậu liên tục nói thầm cái gì đó, Jungkook lâu lâu sẽ gật đầu, lâu sẽ đáp lại vài câu ư ử, khi bị ánh mắt như con sói đang săn con mồi phát hiện ra, cô bỗng giật mình dời mắt đi, thật sự rất đáng sợ. Không phải lần đầu tiên gặp Kim Taehyung nhưng đây là lần đầu tiên bị hắn nhìn bằng ánh mắt cảnh cáo đó, cô sợ hãi không thôi, tư thế kì lạ của bọn họ, cô cũng quên phản ứng lại, chuyên tâm lái xe mà không dám đánh mắt lung tung nữa.
"Lúc cổng vừa mở, cứ giữ vững tay lái, không được dừng lại, không cần sợ có người lao tới, cứ đạp ga mà đi thì sẽ không có người nào dám lao vào chỗ chết cả." Vừa tới sân, Kim Taehyung đã nói một câu như thế.
Yeon Lee dường như đã học được kinh nghiệm đáng giá, cô gật đầu hết sức tập trung. Dù sao thì nếu trong tương lai Jungkook có thể xuất đầu lộ diện, khi cậu cảm thấy mình không muốn gặp phóng viên hay nhà báo thì bọn họ cũng sẽ gặp những tình huống bị bao vây như bây giờ, chỉ cần làm theo cách của Kim Taehyung, mặc dù rất nguy hiểm nhưng cô tin với tay nghề lái xe hơn hai mươi mấy năm của mình thì những chuyện đó đều đơn giản cả.
Canh me thời gian cổng mở, tiếng còi inh ỏi vang lên, cô đạp ga phóng đi mà không người nào dám đương đầu vào chỗ chết như Kim Taehyung nói.
Thoát khỏi sự bao vây một cách an toàn, lúc này cô mới thở hổn hển nhìn thấy hai bàn tay đặt trên vô lăng của mình không ngừng run rẩy vì dùng sức quá độ.
Kim Taehyung bỏ hai tay khỏi tai Jungkook vừa nói "Tới công ty KJF đi."
Được sự vỗ về của Kim Taehyung, lúc này Jungkook thả lỏng tinh thần mà gục đầu lên vai hắn ngủ, được hắn ôm lên phòng làm việc cũng không hề bị đánh thức. Trợ lý Shin vừa nhìn tổng giám đốc vừa há hốc mồm, bị ánh mắt liếc tới nên mới không bật thốt ra lời kinh ngạc.
Anh ta không nhìn rõ người trong lòng Kim Taehyung là ai, tưởng là người tình của hắn, nếu biết người đó là Jeon Jungkook thì anh chẳng kinh ngạc như bây giờ.
Đặt Jungkook nằm ngủ trên giường của mình, nhẹ nhàng đắp chăn cho cậu xong, hắn lại tiếp tục làm công việc còn dang dở. Tinh thần bây giờ dễ chịu hơn lúc sáng nhiều, phải nói là lúc vào họp, gương mặt của Kim Taehyung u ám đến đáng sợ.
Thư ký Shin cũng rất khổ tâm và áp lực, ngày hôm nay tổng giám đốc ở trong cuộc họp mặt mày như muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ, không những vậy, hắn còn bắt bẻ từng lỗi nhỏ của những người ở đây, khiến bọn họ không dám thở mạnh. Lúc tan họp, trở về phòng làm việc thì ánh mắt liên tục liếc điện thoại, đôi lúc lại cầm lên rồi do dự bỏ xuống.
Khi tiếng chuông vang lên, hắn rất nhanh cầm lấy nhưng lại chần chừ không chịu bắt máy, nhìn hắn cau mày làm giá, mà thư ký có tâm với nghề như anh thật sự muốn bay tới bắt máy giúp.
Thật sự làm trợ lý với lương tám chữ số cũng không dễ dàng mà, phải nhìn sắc mặt sếp mà sống. Huhu.
Căn phòng làm việc rộng lớn chỉ có một người ngồi nghiêm túc làm việc, cho đến khi cuộc gọi vang lên, hắn mới rời mắt khỏi đống giấy tờ đang chồng chất trên bàn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[VKook] Sự Ôn Nhu Của Chú
Fanfiction[18/05/2023] Author: Miêu Tỷ Tỷ Thể loại: Boylove, điềm văn, niên thượng, giới giải trí (khai thác không sâu), sủng, HE, ngọt. Thuộc tính cp: Chủ tịch bất động sản sau này lấn sân sang đầu tư vào giới giải trí dịu dàng, hay thích ghẹo công x ca nhạc...