Chương 5: Rất xứng

917 64 1
                                    

Kiêng kị có con trẻ ở trong xe, Engfa không dựa quá gần, vẫn cho Charlotte mấy phần thể diện, chỉ khẽ thổi một hơi lên vai cô ấy. Hơi nóng lan tràn tới bên tai, đột nhiên có chút nhũn chân.

Không đợi Charlotte có phản ứng giãy giụa, Engfa đã chủ động thả lỏng, quay người luồn vào ghế lái.

Charlotte cứng người, thấy cửa xe bên cạnh hạ xuống, người bên trong xe thò đầu ra: "Chị màu đen, tôi màu trắng, rất xứng."

"..."

Cửa xe bên cạnh lại nâng lên.

Không lâu sau, chiếc xe màu trắng khởi hành trước, Charlotte nhìn về phía lối ra bãi đỗ xe, trong tầm mắt chỉ thấy một làn khói xe.

Hành trình từ nhà tới trường chỉ mất năm phút, nhưng vì trên đường quá nhiều đèn đỏ, có chút tắc, lại là thứ hai, suy đi tính lại cũng phải mất ít nhất mười phút.

Ở ngã rẽ đầu tiên, Engfa đã gặp đèn đỏ.

Nhìn trong gương chiếu hậu, chiếc Audi A5 màu đen phía sau chầm chậm dừng lại, cô mím môi khẽ cười, quay đầu nhìn sang cô gái bên phải, "Catherine."

Catherine ngồi rất quy củ, thần kinh căng như dây đàn, vừa nghe giáo viên gọi lập tức quay đầu, mở to mắt.

Ngũ quan của cô bé chỉ có đôi mắt là hơi giống mẹ, nhưng tổng thể rất ổn, da dẻ trắng trẻo, là một mỹ nhân tương lai. Vì trong lớp có quá nhiều học sinh, thường ngày Engfa cũng không chú ý tới cô bé, trong ấn tượng mơ hồ, đứa trẻ này tương đối hướng nội trầm tĩnh, chỉ thế mà thôi.

"Bình thường đều là mẹ em đưa em tới trường à?"

"Không ạ, em tự đi tàu điện ngầm."

"Bố em không đưa đi à?"

Đèn đỏ còn những hai mươi giây, tiếng còi xe bên ngoài đã ầm ĩ vang lên, một tay Engfa nắm chặt lấy vô lăng, tay còn lại nâng cửa kính bên phải lên, tiếng ồn bị chặn đứng bên ngoài, ánh mắt cô liếc sang, nhìn thấy Catherine đang cúi đầu, chậm chạp không đáp.

Tối qua cô không hỏi thẳng, Charlotte cũng không trả lời chính diện, có chút chuyện thuộc về phạm vi nguyên tắc, nhưng Engfa không yên tâm, nhất định phải làm rõ rồi mới quyết định.

Trẻ con hiện tại rất thông minh, hỏi quá thẳng, khó tránh bị nghi ngờ có ý đồ, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có thể nghe ngóng tình hình. Nhưng nhìn phản ứng của đứa trẻ này, có lẽ cô đã đoán đúng.

Vào giây cuối cùng, Catherine nhỏ tiếng nói: "Bố em mất rồi ạ."

Đèn xanh sáng lên.

Lòng bàn tay Engfa đổ đầy mồ hôi, trượt xuống một cái, suýt chút nữa về nhầm số.

"Xin lỗi."

Trên miệng nói như thế, nhưng trong lòng không hề thấy tội lỗi, thậm chí còn có chút vui vẻ, khóe miệng không nhịn được cong lên.

8 giờ 55 phút, Charlotte bước chân vào tòa nhà của công ty.

Cả tòa nhà đều thuộc Tập đoàn Grand, nằm giữa trung tâm tấc đất tấc vàng CBD Bangkok, chủ yếu là về lĩnh vực phát triển phần cứng thông minh cùng các sản phẩm điện tử. Charlotte là người địa phương, tốt nghiệp đại học xong liền làm việc ở đây, suốt tháng ngày lăn lộn, tới nay đã hơn mười năm, đã bước chân vào hàng ngũ lãnh đạo.

[ Cover | Englot ] Luôn Có Giáo Viên Muốn Mời Phụ HuynhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ