Ngày 20 tháng 11 năm 20xx
Đã được 7 tháng từ ngày em có nơi gọi là "nhà"
Em không biết ngày sinh chính xác của bản thân, cả những người ở cô nhi viện cũng thế. Đông Quân nghe kể em được nhặt về vào một đêm bão tuyết, các sơ nói, đêm đó rất lạnh, còn cuốn theo cả giông. Nhưng không thể tin được một đứa trẻ sơ sinh còn đỏ hỏn mà vẫn chống chọi được qua cơn bão tuyết đó, chỉ với một bộ quần áo mỏng.
Thế là, họ lấy ngày nhật em về làm ngày sinh nhật của em, ngày 24 tháng 12. Gọi là sinh nhật nghe có vẻ oai, nhưng trước khi được ba mẹ nhận nuôi, em toàn trải qua ngày sinh nhật như ngày bình thường.
Nhưng đó chỉ là trước khi em có gia đình, còn bây giờ thì khác, ở đây em có một mái ấm, một nơi gọi là nhà, nơi em được trở về. Có cả ba mẹ và có thêm một người anh.
Hiện đang là mùa đông, thời tiết lạnh rồi, em hiện đã nhập học được một thời gian, Hàn Phong dạo này cũng bận rộn nhiều hơn, do sắp diễn ra kì thi quan trọng, ba mẹ cũng đi công tác thường xuyên.
Ngồi một mình trên ghế sofa, em cầm ly cacao nóng lên, từ từ uống từng ngụm một. Em không cảm nhận được vị của nó, đặt ly cacao xuống bàn, bây giờ đã muộn rồi, ba mẹ vẫn chưa về, thôi thì đi ngủ trước vậy.
"Dì Lâm, con đi ngủ đây ạ"
Sau câu nói ấy, em bước lên phòng. Dì Lâm vẫn luôn dõi theo em với ánh mắt lo lắng, dạo này em có điều gì đó không vui.
Đến được phòng mình, em ngã người lên giường, em bây giờ không buồn ngủ, nhưng em không muốn dì Lâm thấy vẻ mặt hiện giờ của em.
Tại sao mỗi lần nghĩ về ba mẹ và anh sẽ không nhớ đến ngày sinh nhật của mình, em lại thấy lòng ngực mình nhói lên chứ.
"Cứ như trước đây thôi, tại sao mình lại cảm thấy buồn...?"
__________________
Ngày 24 tháng 11
Hôm nay là sinh nhật em, đúng vào ngày cuối tuần, từ sáng sớm, em đã không thấy ba mẹ đâu. Dì Lâm biết hôm nay là sinh nhật của em, dì đặt biệt làm món em thích nhất, chính là há cảo. Món dì Lâm nấu em rất thích, nhưng tại sao hôm nay lại thấy thiếu thứ gì đó.
Em cứ quanh quẩn ở nhà suốt, đến buổi xế thì chạy ra ngoài công viên chơi, mãi đến khi mặt trời lặn mới về nhà. Dì Lâm vẫn như thường lệ, nấu ăn cho em, dì còn tặng kèm theo lời chúc
"Tiểu Quân, sinh nhật vui vẻ"
Đông Quân cũng hơi bất ngờ, em chưa từng nói với dì ngày sinh nhật của em, sao dì lại biết.
Cố nặn ra nụ cười gượng gạo, em gãi gãi đầu mà nói
"Con cảm ơn ạ"
Ăn hết bát cơm không có vị kia, em lên phòng ngã người xuống giường. Suy nghĩ thứ gì đó rồi ngồi bật dậy đi về phía tủ đồ. Mở ngăn nhỏ nhất ra, trong đó chính là chiếc khăn quàng cổ đã cũ. Nó là thứ duy nhất của mẹ em để lại, đến nay vẫn không biết thông tin gì về mẹ ruột cả. Mọi thứ đều mù tịt, không biết rõ người thân ruột thịt của em.
Em xuống nhà, dì Lâm vẫn còn ở đây, dì đang lau bàn ghế. Thường thì giờ này, dì đã đi về rồi. Em ngồi xuống ghế sofa, hướng mắt về phía dì mà nói
"Dì ơi, dì lại đây xem phim đi ạ"
"Được được"
Dì ngưng lại việc lau dọn, lại ghế ngồi gần em.
Đột nhiên, đèn vụt tắt.
"A...cúp điện rồi hả?"
"Để dì kiểm tra lại cầu dao"
Em mò mẫm trong bóng tối, muốn tìm điện thoại bật đèn, nhưng mới vừa đứng dậy thì
Happy birthday to you...
Happy birthday to you...Có tiếng nhạc vang lên, từ phía cửa chính, rồi sau đó, đèn được mở lên. Bị đèn làm choá mắt, em đưa tay lên che, rồi khi định thần lại, có người đứng trước mặt em. Là ba mẹ và cả anh.
"Ba mẹ, anh? Tại sao lại?"
Chưa kịp hiểu vấn đề, anh từ phía sau đi đến với một chiếc bánh kem lớn hơn cả mặt em. Ba mẹ đi đến ôm lấy em, cười hiền từ và nói:
"Đông Quân, chúc mừng sinh nhật con, chúc con luôn ngoan ngoãn và khoẻ mạnh, chúng ta yêu con"
Cảm giác này thật lạ, trước nay em chưa từng được quan tâm như thế này, thật ấm áp. Những lúc thế này thì em nên cảm thấy vui, nhưng tại sao, sống mũi em lại thấy cay cay, mắt lúc này đã phủ một tầng nước.
"Hức...oaa"
Rồi đột nhiên em oà lên khóc nức nở, em đã cố gạt đi, nhưng nước mắt cứ rơi không kiểm soát.
Ông bà hốt hoảng vội an ủi, có lẽ ông bà vì muốn tạo bất ngờ cho em mà đã làm em buồn rồi.
"Tiểu Quân, đừng khóc, vì muốn làm con bất ngờ nên... Ta xin lỗi"
Được bà ôm vào lòng, được tận hưởng hơi ấm của tình thương, dù có là bao nhiêu lần đi chăng nữa, em cũng không thể ghét bỏ cảm giác này. Như được bơi trong làn nước ấm, tiếng khíc của em từ từ nhỏ lại, chỉ còn tiếng nấc.
Anh đặt ổ bánh kem xuống bàn, lấy khăn đưa lâu nước mắt cho em. Anh không nói gì chỉ nhẹ nhàng lau.
"Nào nào, ước nguyện rồi thổi nến nào Quân Quân. Nến sắp chảy hết rồi đây này"
Anh kéo em ngồi xuống ghế trước ổ bánh kem. Em cũng hợp tác làm theo, chấp hai tay lại với nhau, nhắm mắt rồi thầm ước nguyện
"Con ước gia đình chúng ta vẫn mãi hạnh phúc. Ước cho cả ba mẹ và anh đều sống thật tốt"
Phù~
"Một lần nữa, chúc mừng sinh nhật em, Đông Quân. Đây là quà của em, anh tự làm nên không được đẹp, mong em thích nó"
Em nhận được một hộp quà được gói kỹ càng, bên trong là một chiếc khăn len, nó được đan rất kỹ lưỡng. Nói gì chứ, nó có không đẹp thì em vẫn sẽ trân trọng, vì nó chính là quà anh tặng em.
________________
"Anh ơi, em muốn ngủ cùng anh"
10h rưỡi tối, có một cậu nhóc ôm gấu bông chạy lon ton sang phòng Hàn Phong, gương mặt như "nếu nằm xuống thì sẽ ngủ ngay lập tức".
Đặt quyển sách đang đọc dở lên tủ cạnh giường, anh ngoắt ngoắt tay gọi em vào. Em lập tức nằm xuống bên cạnh Hàn Phong. Ôm chặt tay anh rồi thiu thiu ngủ.
"Lúc tối, tự nhiên em khóc lên làm anh lo lắm đó"
"Ưm...em chỉ khóc vì thấy hạnh phúc thôi"
Anh tắt đèn, kéo chăn lại cho em, đặt lên trán em một nụ hôn. Cuối cùng mới yên tâm ôm em ngủ.
______________________________________
3.8.2023
Bí ý tưởng r mấy ní ơiiiiiiii🥹
BẠN ĐANG ĐỌC
FOREVER [Huấn Văn] [Boylove]
Conto‼️ HUẤN VĂN‼️ Ai không thích có thể lướt qua ạ! "Dù sao này nước sông có cạn, chim không còn bay trên trời, hoa cũng không còn nở, cho đến khi thế giới này mất đi sự sống, anh cũng sẽ mãi yêu em" _Trương Hàn Phong _Từ Đông Quân