1

2.5K 230 61
                                    

Kết thúc chuyến thực tập hai tháng, Han Yujin mệt mỏi kéo vali lên 5 tầng ký túc xá. Xui xẻo thế nào mà hôm nay thang máy lại hỏng, báo hại cậu phải leo bộ, gọi điện cho người yêu thì mãi anh chẳng nghe máy.

Bỗng, sức nặng ở tay cậu biến mất. Tay cầm của chiếc vali sáng màu đã nằm gọn trong lòng bàn tay to lớn của một người con trai khác. Anh ta đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen che ngang tầm mắt, đeo khẩu trang đen cùng áo khoác mỏng cũng màu đen nốt.

Nhưng trong bóng tối chập chờn của cầu thang ký túc xá, Han Yujin vẫn có thể bắt gặp được ánh mắt quen thuộc của người đó.

"Anh Gyuvin!" Han Yujin vui mừng chào hỏi.

"Ừ, Yujin kết thúc thực tập rồi đó hả." Kim Gyuvin cũng rất tự nhiên xách vali hộ cậu. Tay phải đang cầm túi đồ ăn nhanh mua ở cửa hàng tiện lợi đưa qua cho cậu, rồi chuyển vali qua tay phải cho thuận.

"Em tự cầm được rồi."

"Để anh cầm hộ cho, đi đường dài chắc em mệt lắm."

"Vậy em cảm ơn ạ."

Kim Gyuvin là đàn anh khóa trên cùng ngành với Han Yujin, cũng là bạn học của người yêu cậu. Hai người còn học chung một trường cấp ba, nhưng do lịch học của các khối luôn khác nhau, cậu ít nhiều chỉ nghe danh chứ không quá quen thuộc với Kim Gyuvin.

Thẳng cho đến khi Han Yujin lên đại học, cả hai mới chính thức chào hỏi qua hoạt động gian hàng của khoa.

Han Yujin và người yêu - Kang Hyun, hẹn hò đã được hơn một năm, anh tỏ tình với cậu nhân dịp valentine năm ngoái. Hai người yêu đương ngọt ngào, chưa từng xảy ra xích mích cãi cọ, ngày lễ gì cũng đèo nhau đi chơi đây đó. Nhưng tính Han Yujin thích sự tự lập và không quá dựa dẫm vào ai, nên Kang Hyun nhiều khi rất phiền lòng vì điều đó.

"Kang Hyun đâu mà để em tự xách đồ thế này."

"Chắc anh ấy ngủ rồi ạ. Em cũng không báo là em về."

Kim Gyuvin nhíu mày không đáp.

Hai người ở chung một tầng ký túc xá. Phòng của Kim Gyuvin ở tận cùng bên tay trái, còn phòng cậu và Kang Hyun ở gần bên phải. Vừa đi hết bậc cầu thang cuối cùng, Han Yujin đã đỡ lấy chiếc vali vẫn luôn được Kim Gyuvin giữ, khách sáo nói lời cảm ơn anh.

"Cảm ơn anh đã giúp em ạ. Để em kéo nốt được rồi ạ. Phiền anh quá." Han Yujin lần mò trong túi áo khoác mỏng, mãi mới lấy ra được một phong kẹo bạc hà. Cậu đưa đến trước khuôn mặt vẫn được che kín của người kia. "Cái này... coi như là quà cảm ơn ạ. Hôm sau em mời anh một bữa nhé."

Kim Gyuvin phì cười, tay đón lấy phong kẹo. "Kẹo thì anh nhận thôi. Giúp đỡ em một chút ấy mà, không cần khách sáo. Về nghỉ đi."

Vẫy chào tạm biệt Kim Gyuvin, Han Yujin xoay người, mệt mỏi đẩy vali về phòng.

Từ ánh sáng hắt ra qua tấm cửa sổ, cậu phát hiện Kang Hyun còn chưa ngủ. Kang Hyun không thể ngủ nếu như xung quanh còn sáng. Vậy tại sao cậu gọi lại không nghe máy.

Trực giác mách bảo Han Yujin có điều gì đó không đúng lắm. Đứng trước cửa phòng, Han Yujin nhìn thấy ở thềm có hai đôi giày, một đôi của Kang Hyun, một đôi nhỏ hơn, mà qua kiểu dáng và kích cỡ, cậu biết được đó chắc chắn là giày của con gái.

GyuJin | Thích em lâu rồiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ