9

1.2K 174 32
                                    

Trong tình yêu, tồn tại hai loại tiếc nuối.

Một là khi bạn đã từng yêu rất nghiêm túc, dành cả tấm lòng và mong muốn để ở bên cạnh người ta, sau cùng lại phát hiện, người đó không đáng.

Loại còn lại, chính là trong lúc yêu lại không chân thành, không thật tâm muốn cùng người ta xây đắp hạnh phúc, sau khi mất đi, lại muộn màng nhận ra đó mới chính là người thật sự đáng để yêu.

Mới đầu sau khi chia tay Han Yujin, Kang Hyun vẫn rất hào hứng mà tận hưởng những ngày vui vẻ bên cô bạn gái mới. Thế mà chẳng đếm được bao lâu, gã đã liên tục càu nhàu cô nàng.

"Sao em lại chẳng sạch sẽ như Han Yujin được vậy?"

"Ở đó có tận bao nhiêu người mà em cứ dính sát anh thế để làm gì."

"Này Kang Hyun, anh có bị phiền không? Rõ ràng chính anh là người muốn những điều như thế ở Han Yujin cơ mà."

Kang Hyun ngẩn người. Ừ nhỉ, không phải chính gã là người luôn đòi hỏi cậu phải thể hiện tình cảm với gã nhiều hơn sao. Trong một thoáng, Kang Hyun chợt nhung nhớ người yêu cũ của mình.

Sau đó, Kang Hyun phát hiện mình bị bạn gái cắm sừng. Cảnh tượng diễn ra cũng không khác gì cái hôm Han Yujin trở về, bắt gặp gã và cô nàng đang ôm hôn nhau. Đắng cay, người bị đá cả hai lần, đều là gã.

Nhờ vẻ ngoài ưa nhìn cùng việc có tiếng trong trường, Kang Hyun rất nhanh tiến vào một số mối quan hệ khác, nhưng chẳng được bao lâu cũng lại đường ai nấy đi.

Gã nhớ Han Yujin.

Kang Hyun ngả lưng dựa vào bức tường đối diện cửa lớp học sinh viên năm ba, hai tay đút túi quần mà đầu hết ngó bên này rồi lại nghiêng bên kia.

"Yujin."

Han Yujin cùng Park Gunwook đang thảo luận cho đề cương của môn thi cuối cùng sẽ diễn ra vào ngày kia, vừa nghe thấy giọng nói khàn khàn quen thuộc thì bỗng thấy nhức nhức đầu. Cậu giơ tờ đề cương che ngang mặt, thấp giọng hỏi Park Gunwook. "Ai?"

Cậu bạn như thiếu điều sợ nhà cháy chưa đủ lớn, hớn hở cười nói to. "Người yêu cũ của ông."

Một câu này, thành công làm Han Yujin thêm đau đầu, Kang Hyun thì xịt keo cứng ngắt.

"Ông nói xem, anh ta đến đây làm gì."

"Khùng hả. Gọi tên ông hẳn hoi, rõ là đến kiếm ông nối lại tình xưa rồi."

Han Yujin muốn phát khùng. Vừa định kéo tay Park Gunwook thì cậu ta đã nhanh nhẹn nhảy qua một bước, vỗ vai Han Yujin rồi chạy đi mất. "Chúc may."

Han Yujin gập đôi tờ đề cương nhét vào cặp xách nhỏ, mặt không mấy vui vẻ liếc Kang Hyun.

"Chào em."

Nhìn điệu cười giả lả của Kang Hyun càng khiến cho Han Yujin thấy khó chịu trong lòng. Cảm thấy cậu sống yên bình quá nên muốn khuấy động cho thêm phần đặc sắc có phải không.

"Có chuyện gì vậy đàn anh."

Bầu không khí xung quanh hai người có chút quái dị. Kang Hyun cứ có ý định tiến lên một bước, Han Yujin nhất định sẽ lùi lại một bước, giữ nguyên khoảng cách.

GyuJin | Thích em lâu rồiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ