Do tính chất công việc mà hôm nay Ngao Thuỵ Bằng đã phải ở lại bệnh viện đến khuya. Còn cậu thì đi lòng vòng trong nhà đợi hắn về, lúc thì trèo lên giường hắn đánh một giấc. Lúc thì mở ti vi xem phim, còn không lại phá phách căn bếp vì đói
Tầm khoảng mười giờ hơn, trong lúc đang trường dài ra ghế sô pha chợt nghe tiếng mã khoá ngoài cửa được mở. Là hắn đã về đến nhà rồi, Lý Hoành Nghị như cún con mừng rỡ khi thấy hắn về trên tay còn xách thêm một hộp thức ăn khổng lồ
Bước vào nhà, Ngao Thuỵ Bằng chưa xin phép mà đã bất ngờ xoa xoa lên mái tóc cậu một cái rồi mỉm cười. Lý Hoành Nghị theo phản xạ giật người lại phía sau hai vành tai đỏ ửng thấy rõ.
- Anh về trễ... vậy?
- Hôm nay tôi có ca mổ khó.
- Anh mang thức ăn à?
- Ừm, là đậu hủ tứ xuyên
- Quào! Tuyệt nhỉ?
Vừa thấy món ruột là cậu đã mê mẩn mất rồi, nguyên buổi tối chỉ chăm chăm vào phần ăn nóng hổi đó thôi. Ngao Thuỵ Bằng vừa tắm xong liền gọi với ra
- Ăn xong thì vào ngủ cùng đi!
- Hả?!
- Tôi có chuyện muốn nói một chút
- Sao đấy? Quan trọng lắm không?
- Không gấp cứ từ từ
Lý Hoành Nghị lườm về phía phòng tắm với đôi mắt hoài nghi. Hắn nói như vậy thì làm sao mà cậu nuốt trôi hết chỗ này được nữa, bên ngoài cửa sổ bầu trời đổ cơn mưa nhè nhẹ nên không khí trở nên lạnh hơn so với ban chiều
Cậu vươn vai lượn lờ vào phòng hắn, thấy hắn đang ngồi trên giường bấm máy tính. Coi bộ người như bác sĩ Ngao chưa bao giờ là thôi làm việc, chẳng lẽ hắn đều chăm chỉ mỗi ngày như vậy trước đây sao? Thấy cậu vào phòng Ngao Thuỵ Bằng liền gập máy tính lấy ra từ hộc bàn một tệp giấy mỏng đưa cho cậu
- Đây là gì?
- Là giấy xin chuyển viện.
- Cái—
- Yên tâm đi, tôi sẽ đứng ra thuyết phục viện trưởng bằng mọi cách để kí đơn chuyển viện.
- Anh không hỏi ý tôi?
- ...Ờ...thì.. chẳng phải cậu nhờ tôi giúp cậu sao?
- Nhưng theo quy định của pháp luật, thì chuyển viện không phải chỉ dựa vào các pháp lý và điều khoản sơ sài đâu.
- I Know! Cậu tin tưởng ở tôi đi, là bệnh nhân thì phải nghe lời bác sĩ
Hoành Nghị thở dài bất lực, cậu có phần không hài lòng với cách hắn làm. Mặc dù tất cả chỉ vì muốn tốt cho cậu, nhưng cậu cảm giác bản thân đang trở thành vật ngáng đường của hắn. Mi mắt cậu cụp xuống vừa muốn nói lời cảm ơn và vừa muốn xin lỗi hắn về tất cả mọi chuyện sảy ra.
- Này.. Tiểu Nghị, mắt cậu..
- Sao?!
Ngao Thuỵ Bằng làm cậu giật mình vì cách xưng hô kì quặc của hắn, cư nhiên lại thân mật thế này khiến cả người cậu rùng mình và ngượng nghịu. Đột nhiên hắn cất gọn cả giấy tờ sang phía bàn nhỏ bên cạnh, một tay tháo cặp kính chỉ dùng trong công việc ra. Chú tâm hơn về phía mèo nhỏ ngồi kế mình, hắn gian xảo nhân cơ hội sờ lên gương mặt trắng trẻo mịn màng của cậu mà vuốt ve. Làm Hoành Nghị nổi hết da gà trong vài giây tiếp theo

BẠN ĐANG ĐỌC
[Full] Điều Gì Khiến Trái Tim Em Đập?
Hayran Kurgu"Dùng ba vía của ta, đổi lấy mạng sống cho người này"