Trong bữa ăn, Bella đã được Ron giới thiệu tất tần tật về mọi thứ ở Hogwarts, như gã thầy giáo độc dược mà Ron gọi là hắc ma vương hay bà giáo ốm o gầy mò, lúc nào cũng như đang sợ hãi điều gì đó là giáo sư Tralawney dạy môn tiên tri, em cũng làm quen được những người bạn cùng nhà với mình như Dean, Seamus, ...Cụ Dumbledore lại lần nữa phát biểu:
"Và bây giờ, trước khi đi ngủ, chúng ta cùng hát một bài ca của trường".Bella chợt nhận thấy nụ cười của các giáo sư khác chợt tắt lịm. Cụ Dumbledore vẫy cây đũa thần của cụ như thể đuổi con ruồi đậu ở chót gậy. Từ đầu gậy tuôn ra một chuỗi nơ vàng, uốn lượn như rắn và kết thành chữ phía trên các dãy bàn.
"Nào, chúng ta bắt đầu"
Và cả trường gào lên:
"Hogwarts, Hogwarts, Hogwarts
Làm ơn dạy chúng tôi đôi điều
Dù chúng tôi già hói
Hay trẻ măng với đầu gối ghẻ
Đầu chúng tôi có thể nhồi nhét!
Những điều thú vị
Bởi vì bây giờ chúng tôi trần trụi và đầy không khí
Ruồi chết và ít lông bụi
Hãy dạy chúng tôi điều gì đáng biết
Trả lại điều gì chúng tôi đã quên
Hãy làm hết sức mình
Phần còn lại để chúng tôi tự do
Và học cho đến khi đầu óc nhũn rữa."Bài hát chấm dứt, người dứt trước, người xong sau. Sau rốt chỉ còn hai anh em sinh đôi nhà Weasley là còn gân cổ hát bằng nhịp điệu đưa đám lê thê. Khi hai đứa hát xong, cụ Dumbledore giơ cây đũa thần lên thu hồi các lời ca và vỗ tay, cụ vỗ tay to nhất. Vừa chùi mắt cụ vừa nói:
"Ôi! Âm nhạc. Đó là phép mầu vượt xa mọi pháp thuật mà chúng ta có thể làm được ở nơi đây. Thôi, đi ngủ. Mọi người biến đi cho!"
Bella ngờ ngợ hỏi: "Cụ ấy... có ổn không?"
Ron trả lời ngán ngẩm: "Lúc nào cũng vậy"
Trong suốt bữa ăn cũng không ít người trố mắt ra nhìn em một cách ngớ ngẩn, hiển nhiên em e ngại, cả bữa ăn chỉ dán mắt vào dĩa của mình, chỉ sợ mỗi khi nhìn lên là những cặp mắt kia sẽ lập tức đáp trả lại... No nê, em hòa vào đám học sinh nhà mình, đi lên chiếc cầu thang cẩm thạch. Dẫn đầu hàng là huynh trưởng Percy - cũng là một trong số anh trai của Ron, những bước chân dung treo dọc tường xì xào chỉ chỏ lúc tụi nó đi qua.
Percy dắt cả bọn đi xuyên qua cánh cửa ẩn sau những tấm tranh lớn và những tấm thảm treo tường. Họ trèo lên nhiều cầu thang nữa, vừa lê lết cặp giò Bella vừa nghe Ron luyên thuyên giới thiệu về Hogwarts. Trông cậu bạn có vẻ phấn khởi nên em cũng không muốn ngăn lại, mặc dù hai tai em bây giờ đã ù ù.
Bella không biết mình còn phải đi đến khi nào thì cả đám dừng lại đột ngột, cuối hành lang có treo bức chân dung một người đàn bà mập ú mặc áo lụa hồng. Bà hỏi: "Mật khẩu!"
Percy hô to: "Cho vô, cho vô đi! Mật khẩu mới là Trúng Mánh Lớn!"
Cậu bạn Neville trông thiểu não ra mặt: "Ối cha mẹ ơi!"
Bella chau mày khó hiểu thì Ron nhanh nhảu giải thích:"Nhớ được một cái mật khẩu nhà bao giờ cũng là việc vất vả đối với Neville" nói rồi cậu phì cười .
Xuyên qua cái lỗ sau bức chân dung Bà Béo, cả bọn kéo vào phòng sinh hoạt chung. Thế là họ đã vào gian phòng chung của nhà Gryffindor, một căn phòng tròn ấm áp đầy những chiếc ghế bành êm ái. Nam nữ sinh chia nhau trèo lên những cái cầu thang riêng để về buồng ngủ, bộ tứ cũng tạm biệt nhau tại đây.
Bella là người mới nên phải đợi huynh trưởng Percy dặn dò mấy đám năm nhất, xong xuôi anh mới quay sang Bella, giọng ôn tồn bảo:
"Vì em là học sinh mới, nên chưa kịp xếp phòng chung với các trò năm 3, cứ đi dọc cầu thang và đi đến phòng cuối dãy, hành lí của em đã ở trổng rồi".
Bella gật đầu tỏ ý hiểu. Sau đó em leo lên cái cầu thang xoắn chông chênh, đi đến cuối dãy một căn phòng có tấm gỗ khắc tên em, bước vào căn phòng ngủ có hình tròn lạ lẫm, đập vào mắt em là 3 cái giường màu đỏ sẫm, dưới chân cái giường chính giữa là cái mấy cái rương đồ của em đã được sắp xếp sẵn. Căn phòng ngủ dành cho 3 người duy chỉ có mình em, em mệt nhoài nằm lăn ra giường. Ở một mình cũng ổn vì đó giờ em vẫn luôn như vậy mà.
Khi đã cất xong tất cả quần áo vào cái tủ làm bằng gỗ thông cũ kỹ. Em ngắm nhìn gương mặt mình trong chiếc gương nhà tắm, bắt đầu chải mái tóc rối bời, ẩm ướt trong ngày mưa. Qua một năm, tóc em đã dài hơn, qua lưng và hơi uốn dợn thành làn sóng, đường nét trên khuôn mặt cũng khác đôi chút, hơi sắc sảo. Vì lạnh nên làn da trông nhợt nhạt và ốm yếu, nhưng vẫn ổn ở hiện tại, ngoại trừ hai gò má ửng hồng do dị ứng. Sau khi thay ra bộ đồ ngủ, em ngồi lên giường, muốn ngắm nhìn cảnh đêm qua khung cửa nhỏ nhưng ngoài trời vẫn mưa chưa dứt, Hogwarts chào đón em với thời tiết không mấy tốt đẹp, nhưng đối với Bella em lại rất thích mưa, cơ mà mưa ở Anh nó còn kèm theo hàn khí lạnh giá. Em cuộn mình trong khăn ấm áp, suy nghĩ vẩn vơ, trằn trọc một lúc thì cuối cùng mưa cũng thưa dần, chỉ còn lại những hạt mưa bụi yên ả, em dần thiếp đi...
*Hi vọng mọi thứ suôn sẻ*
Hết
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐNHP] Hơn một kẻ si tình
FanfictionTiếc cho mối tình nồng nhiệt năm ấy của anh và em, tiếc cho những kỉ niệm đẹp của chúng mình, tiếc cho sự bỏ lỡ của hai ta ... những năm tháng ấy, có một người thật lòng thích em. Tác giả: Ngọc Nữ [Đây là đứa con đầu tay của mình đừng ai bế đi đâu h...