Kẻ đột nhập

361 79 15
                                    

Dù không hề biết Hanbin đang vật lộn với điều gì. Nhưng lần đầu tiên, Hyuk nhìn thấy Hanbin như thế, một hình ảnh dại cả ra và yếu đuối bất thường.

Em chưa bao giờ như thế, người lúc nào cũng tỏ ra cứng đầu, mạnh mẽ chẳng khác nào hòn đá cuội như em lại trông đau đớn quằn quại như thế. Kể cả em có lừa tôi để mình bất lực, khóc lóc em vẫn luôn là loài cỏ dại xanh ngoài hoang dã, vẫn cứ phủ xanh mọi nơi mà em đi qua. 

Những lần trước, Hyuk vẫn sẽ thích thú với những cảm xúc mới lạ của Hanbin nhưng lần này, nghe tiếng gào xé lòng của cậu, Trái tim anh lại bị nhói lên như bị ai đó vặn lại không biết bao nhiêu lần. Cho đến khi tiếng gào dừng hẳn, hắn mới có thể thả lỏng bản thân mình đôi chút. Dáng hình nhỏ bé nằm gọn trong lồng ngực hắn, không nói những lời dối lừa, không đanh đá vậy mà khiến người ta có thêm chút bất an không yên. 

Có gì đó đã thay đổi... thay đổi rồi.

Hắn hối hận khi nhốt cậu từng ấy ngày ở trong căn phòng đó và để cậu chứng kiến cảnh máu me dã man lúc nãy. Hắn nghĩ mình hiểu cậu, một đứa chuyên chỉ biết diễn kịch như cậu, cái tính cách đểu cáng ấy, sự ngông cuồng bỏ trốn trước mọi sự đe dọa của hắn đáng lẽ ra... đáng lẽ ra sẽ không bởi những thứ như thế làm tổn hại gì đến cậu...

Cậu mong manh dựa một bên mặt mình vào hắn và vòng tay hắn vẫn giữ nguyên, không dám động đậy gì nhiều, không dám ôm chặt thêm. Cựa một chút thôi sẽ khiến em tỉnh lại, siết thêm một chút có khi khiến em vỡ vụn mất. Thủy tinh biết khóc, nước mắt là những mảnh nhỏ sắc cạnh đâm vào lòng hắn, gai vô cùng.

***




Hanbin được hắn bỏ hết xích chân, tay và cổ. Xem chừng là cho cậu sự tự do nhưng hắn lại đưa cho một sợi dây chuyền, và bắt buộc phải đeo. 

Trong lòng Hanbin, mối quan hệ giữa cậu và Hyuk luôn không hề rõ ràng nhưng đại khái là từ bạn chuyển thành thù. Cũng phải thôi, không có bất cứ một ai thích bị cầm tù, bị chứng kiến những điều như vậy. Người bình thường bị như thế đã sớm bị sang chấn tâm lí, hóa điên. Nếu không muốn nói giảm nói tránh, cậu hận hắn...

Thế nhưng, trớ trêu thay, giữa tình cảnh bị hắn nắm trong tay mỗi bước đi, Hanbin chỉ có thể bình thường đối xử với hắn. Tuy nhiên, nụ cười mà cậu khó khăn lắm mới có được trong quãng thời gian trước khi gặp hắn chẳng còn nữa.

"Em hay nhìn về phía cửa sổ nhỉ?"

"..."

"sao vậy?" Hắn luồn cánh tay mình vào hai bên hông của cậu rồi ôm lấy eo như một thói quen, tựa cằm của mình lên vai cậu rồi cũng xa xăm nhìn ra cửa sổ.

"Em có muốn ra vườn cắt chút hoa hướng dương không?"

Cậu gật đầu. Hanbin không còn sức để đối đáp với hắn nữa.

Dáng dấp cậu nhỏ bé lượn giữa vườn hoa hướng dương, hắn ung dung ngắm nhìn khung cảnh chan hòa có ánh sáng và âm thanh trong lành của buổi sớm. 

[Bonbin] Fallen Angel's EyesNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ