[Không chỉ trích nếu tình tiết không theo kì vọng của bạn]
"Hyuk phải không? Là anh?"
"..."
"Nói gì đi..."
Hai tay Hanbin nắm lấy góc áo người đối diện, không dám mạnh dạn hơn nắm lấy cổ tay. Sợ rằng chỉ một chữ phủ nhận mọi niềm tin sẽ sụp đổ. Hắn ta không nói gì, không dám phủ định không dám khẳng định chỉ bỏ bàn tay đang níu góc áo mình rồi lẳng lặng đi vào trong căn bếp nhỏ rót một cốc nước và lấy hộp cứu thương.
Hanbin cứ đứng đó nhìn điệu bộ, dáng đi quen thuộc, mắt long lanh ánh lên hi vọng. Hắn tiến về phía cậu cầm lấy cánh tay Hanbin đẩy cậu ngồi xuống sofa mềm mại, thoăn thoắt thao tác kéo ống quần của cậu, tìm ra vết cứa đỏ máu khi chạy vấp vào đá sắc lúc nãy. Sự dịu dàng chẳng khác nào của hắn, vừa thổi vừa tra thuốc tí một rồi lại buộc băng gạc vào nhẹ nhàng nhất có thể. Hanbin vốn chẳng thấy đau, nhìn thấy hắn thì mọi nỗi đau dường như không còn quan trọng nữa.
Cậu với tay cầm lấy bàn tay hắn, đối với người kia ánh nhìn yêu thương từ kiếp này sang kiếp sang nhiều hơn một phần nhung nhớ đã lâu. Nhưng hắn rụt bàn tay của mình lại xoay lưng đi, hắn vẫn không nói gì. Sự im lặng của hắn tầng tầng lớp lớp bức mọi cảm xúc tràn ra khỏi trái tim cậu đọng lại nặng hạt trên đôi mắt da diết muốn biết câu trả lời. Hanbin vẫn không từ bỏ, hai tay bắt lấy má người kia quay về phía mình, tặng người đó một nụ hôn gợi nhớ, nhưng hắn cự tuyệt, môi không hề tách ra đón nhận cậu, cậu có thất vọng nhưng cố hết sức để hơi thở của mình len lỏi vào hơi thở của người kia chỉ một chút thôi.
Cuối cùng hắn cũng chịu thua, lí trí cứng rắn đã bị một cảm xúc mãnh liệt nào đó chi phối trả lại Hanbin nụ hôn sâu gặp mặt vừa hạnh phúc vừa đau thương không nói thành lời. Khi đôi môi họ ngừng lại cũng là lúc Hanbin nheo hàng mi của mình vì bị nước mắt nhấn chìm tầm nhìn, cậu chạm lên gương mặt hắn, không thể tin nó đã tiều tụy đến như thế nào trong những năm qua và vết sẹo bỏng thật sâu phá hủy đi một góc gò má. Cậu muốn tìm ở hắn một câu trả lời rõ ràng về thân phận của mình.
"Anh... là Hyuk mà, là Hyuk đúng không?"
Dường như chọc vào một bí mật nào đó, hắn liền không thể nói gì hết, chột dạ đẩy cậu ra thật mạnh, không biết sự phũ phàng này dù tổn thương đến Hanbin nhưng không hề làm cậu nản chí.
Dù đôi mắt vẫn còn rưng rưng nhưng tay chân cậu thì rất nhanh đã khống chế được hắn dưới thân, vội vội vàng vàng trong làn nước mắt, loại bỏ vật cản là cánh tay rất khỏe của hắn để kéo rách cổ áo vướng víu mà đặt môi mình lên đó không chần chừ, nhẹ cắn lên làn da người đó trong sự tức giận, chỉ vậy thôi đã kích thích người ta đến phản kháng yếu đi. Vừa hôn vừa tự cởi cúc áo kéo ra một mảng hở trước ngực mặc dù quần áo vẫn còn trễ xuống cánh tay và vướng ở đó.
Nhưng một người đàn ông to cao như vậy không còn là trẻ con, hắn chốc lát đã lật Hanbin xuống thân dưới mình thở hổn hển. Họ trong khung cảnh này bất kì ai cũng có thể nhận thấy sự ám muội, hắn khựng lại, nhìn vào cậu đang nức nở bên dưới trong thất vọng, làn da trắng điểm hồng hào lộ ra khỏi thời tiết không mấy ấm áp, dù ở trong nhà nhưng lò sưởi chưa bật có thể khiến cả hai đóng băng với nhiệt độ của rừng rậm.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Bonbin] Fallen Angel's Eyes
FanfictionThể loại: Kinh dị, tâm lí, anti hero, bl WARNING: Truyện không dành cho các bạn đọc hoặc các fan yếu tim. Nếu hình tượng có quá khác biệt với Hanbin hay Hyuk, hoặc trong truyện có nội dung nhạy cảm với bạn thì không nên đọc. Truyện được viết theo tr...