Nhìn thấy tuyết có hơi kích động, Trần Thiên Nhuận kéo Tả Hàng xuống lầu, Tả Hàng chỉ kịp lấy một chiếc khăn quàng cổ, đứng trên mặt đất ẩm ướt, lôi khăn quàng ra đeo lên cho Trần Thiên Nhuận.
Bông tuyết rơi trên cổ tay áo của Trần Thiên Nhuận, cậu vỗ vai Tả Hàng để anh nhìn, Tả Hàng lo quấn khăn cho cậu nên quay đầu chậm mất hai giây, bông tuyết đã tan thành nước, ướt đẫm cổ tay áo màu xám nhạt của Trần Thiên Nhuận. Nhiệt độ khi tuyết đổ thấp hơn bình thường đôi chút, đứng một lúc trong tuyết thì chóp mũi đỏ bừng vì lạnh, trợ lý bước ra cửa tòa nhà, đưa cho Tả Hàng hai ly Orange Latte.
Có chút đắng lại có chút chua, Trần Thiên Nhuận rất ít làm nước trái cây, nhưng bây giờ bông tuyết đang tan nơi cổ áo cậu giữa trời lạnh, không uống cũng nhận lấy giữ trong lòng bàn tay, hai tay ôm trọn đặt gần chóp mũi để làm ấm. Tả Hàng nhìn, cảm thấy rất đáng yêu, tay phải cầm vững ly giấy, tiến về trước một bước. Trần Thiên Nhuận còn thắc mắc anh tính làm gì thì Tả Hàng cong eo, chóp mũi khẽ cọ vào cậu.
Bề mặt chóp mũi được Latte sưởi ấm vừa ấm áp vừa mát lạnh, sau lưng là con phố Tây Hải Tây tấp nập xe cộ, bởi vì mặt đường trơn ướt nên xe đều giảm tốc độ, có tài xế mất kiên nhẫn bấm còi inh ỏi. Trong môi trường ồn ào, thanh âm của Tả Hàng coi như gần trong gang tấc, gần đến mức vươn tay là có thể bắt được, anh xoa xoa chóp mũi Trần Thiên Nhuận, Latte nào có ấm bằng anh chứ.
"Được rồi anh." Trần Thiên Nhuận lùi lại hai bước, lại nhìn thấy Tả Hàng tủi thân bĩu môi, cậu nâng ly uống một ngụm, phát hiện bản thân quả nhiên vẫn không thể chấp nhận được cà phê vị trái cây, lè lưỡi đưa ly cho Tả Hàng.
"Bên ngoài lạnh quá, về thôi." Tả Hàng cầm hai cái ly, theo sau cậu. Tuyết quá mỏng, dính trên đế giày, giẫm một lần nữa là tan thành nước, Tả Hàng liếc quầy lễ tân, nhân viên lễ tân liền đi lấy thảm trải ra trước cửa.
Thang máy tiếp tục đi lên tầng cao nhất, "dingdoong" một tiếng, cửa thang máy mở ra. Trợ lý cầm một chiếc ly vẫn còn bốc hơi nóng và một chiếc chăn đứng bên ngoài cửa, nhìn thấy Trần Thiên Nhuận đi ra thì đưa ly giấy qua, sau đó giao chăn cho Tả Hàng, xoay người rời đi.
... Không biết tại sao cậu cảm thấy trợ lý còn bận rộn hơn cả Tả Hàng.
Không phải mắng Tả Hàng đâu.
À, mắng Tả Hàng đó.
"Họp xong rồi?" Trần Thiên Nhuận nhìn thấy màn hình đang sáng của chiếc iPad trên bên của anh, đoán chừng là chưa bận xong nhưng tranh thủ thời gian đi xuống với mình. Cậu không muốn Tả Hàng chậm trễ bất cứ chuyện gì bởi vì cậu. Vừa nãy chạy xuống vội vã, cậu không chú ý, bây giờ ngồi trên sô pha mới nhận ra trước khi đi, Tả Hàng đã khóa lại cái hộp giữ nhiệt, mở ra vẫn còn hơi nóng bốc lên.
Tả Hàng ngậm cháo trong miệng, vẫn chưa nuốt xuống, ngọng ngịu trả lời cậu: "Anh vừa mới đi ra mà em đã muốn đuổi anh vào lại à."
"Không có." Trần Thiên Nhuận đứng dậy đi đến giá sách, cầm bừa một quyển: "Nếu bận thì anh cứ đi đi, em có thể đọc sách hết một buổi chiều."
Phố Tây Hải Tây đổ tuyết khiến Tả Hàng nhớ đến khi bé đón mùa đông ở phương Bắc, tuyết ở nơi đấy dày hơn ở đây, ném người vào đó đều biến thành một cái hố sâu, giẫm vào tuyết một cái là trực tiếp ngập đến đầu gối. Trên mái nhà đều có một lớp tuyết dày, khi thức dậy sau một ngày một đêm là sẽ có cột băng trên mái hiên. Trong nhà thuê người chuyên đến đốt lò sưởi, lửa chạy rất lớn, anh và Trương Tuấn Hào đều mặc áo ngắn tay, ăn kem trong ngày đông giá rét.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Transfic/Hàng Nhuận航润] CHO MỘT MIẾNG BÁNH NGỌT 来块蛋糕
FanfictionTác giả: Nhị Lưỡng 二两 Raw: https://buchixiangcaizi.lofter.com/post/4c41576e_2b47b09e0 Số chương: 20 chương + 4 phiên ngoại Dịch: Biên Thiết lập: Tổng tài (Alpha pheromone trà Long Tỉnh) x Ông chủ tiệm cà phê (Omega pheromone bánh kem) Thể loại: ABO...