Trời mùa đông tối sớm, lúc Trương Tuấn Hào dẫn Dư Vũ Hàm ấn chuông cửa, trời đã hoàn toàn tối đen, Trần Thiên Nhuận mở cửa mới nhận ra đường phố đã lên đèn. Thời gian như chẳng trôi được bao lâu, lúc cậu vào cửa còn chưa đến chạng vạng, có lẽ ranh giới giữa chạng vạng và đêm tối luôn rất mơ hồ, thoáng chốc đã trôi qua.
Gió thổi bên ngoài có hơi lạnh, Trần Thiên Nhuận nhớ đến gió nơi quê nhà, quê nhà vào đông thì ngày nào cũng có gió rét lạnh, vừa bước ra khỏi cửa là phải tóm chặt áo quần, nếu không gió lạnh sẽ len lỏi vào cổ áo và cổ tay áo. Năm đầu tiên đến Ngu Hà cậu đã nghĩ, mùa đông của Ngu Hà thật ấm áp.
Khi bé, cậu thường đứng trước cửa nhà đợi bố về, xuân hạ thu đông đều đợi, mùa đông đến thì ngồi xổm trước cửa nhà, đeo khăn quàng mẹ đan cho cậu, sự mềm mại cọ vào mặt thoải mái đến nỗi có thể thiếp đi. Bất luận là mùa nào, thời gian bố về nhà luôn đúng sáu giờ rưỡi, khi đông đến, bầu trời lúc sáu giờ rưỡi đã tối đen. Xe của bố dừng trước cửa, cửa xe "ầm" một tiếng đóng lại, mẹ đi ra từ trong nhà, mở cửa giống hệt như cậu vừa nãy.
Mẹ là người dịu dàng nhất, cậu luôn cho là thế. Cẩn thận ngẫm nghĩ, mẹ đã đi được bảy năm, đến nay cậu đã hai mươi ba tuổi một mình đến Ngu Hà, trước khi đến đã lược qua một lần những tủi thân có thể chịu đựng, bây giờ nghĩ lại, hình như cũng chẳng mấy tủi thân. Có lẽ là bởi vì chiếc khăn quàng mẹ đan ở dưới đáy hành lí, có lẽ Ngu Hà đối xử dịu dàng với mỗi một đứa trẻ xa nhà.
Tả Hàng đang hầm canh sườn trong phòng bếp, đồ ăn vặt Dư Vũ Hàm và Trương Tuấn Hào mua đến đã mở ra, vứt lung tung trên bàn. Điều hoà trong nhà mở rất đủ đầy, hai người vừa đến một lúc đã cởi áo khoác, Trần Thiên Nhuận chống đầu xem ti-vi, mùi thơm của canh sườn len vào mũi, dạ dày lục đục phát ra âm thanh khó mà khống chế.
"Tả Hàng!" Trương Tuấn Hào hét về phía phòng bếp: "Trần Thiên Nhuận đói rồi! Mày mau lên!"
Có hơi khó xử, trong bầu không khí yên tĩnh, bụng kêu rột rột. Trần Thiên Nhuận ngại ngùng xua tay bảo không sao, trên bàn có đồ ăn vặt, nghiêng người ra trước lấy một lấy một bịch snack, xé mở, không khí bên trong thổi tung đôi sợi tóc mái. Vừa bỏ tay vào, Tả Hàng đã đi ra tù phía sau cậu, tóm lấy bịch snack: "Ăn cơm."
Cậu xoay đầu nhìn Tả Hàng, sau khi về đến nhà anh đã thay thành đồ mặc ở nhà, tạp dề màu xám sẫm vẫn còn trên người, tay phải đang cầm bịch snack cậu mới xé, đầu của anh sát đến nhìn vào bên trong bịch bánh rồi dùng vẻ mặt ghét bỏ hét lên với Trương Tuấn Hào: "Chỉ có mày mới mua snack vị chanh!"
"Bớt quản." Trương Tuấn Hào khoác vai Dư Vũ Hàm đi về phía phòng bếp, nhìn thấy một bàn đồ ăn thì hai mắt phát sáng, kéo ghế ngồi xuống rồi lại gọi: "Mau lên đi sắp chết đói rồi."
Lắm chuyện. Tả Hàng lầm bầm một tiếng, kéo Trần Thiên Nhuận. Trần Thiên Nhuận thuận theo động tác cả anh đứng lên, hai người cùng nhau đi vào phòng bếp.
Tả Hàng nấu cơm xong, trên người bám đầy mùi dầu khói, nhưng Trần Thiên Nhuận vẫn có thể nhận ra mùi của Tả Hàng trong nháy mắt, hương Long Tỉnh giữa khói dầu như một dòng nước suối dễ chịu. Ánh đèn ấm áp trong phòng bếp rọi dọc theo bên tường, Dư Vũ Hàm đang nâng tay gõ vào đôi đũa đang định gắp đồ ăn của Trương Tuấn Hào, Tả Hàng đứng bên cạnh, gần đến mức có thể nghe thấy hơi thở của anh.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Transfic/Hàng Nhuận航润] CHO MỘT MIẾNG BÁNH NGỌT 来块蛋糕
FanfictionTác giả: Nhị Lưỡng 二两 Raw: https://buchixiangcaizi.lofter.com/post/4c41576e_2b47b09e0 Số chương: 20 chương + 4 phiên ngoại Dịch: Biên Thiết lập: Tổng tài (Alpha pheromone trà Long Tỉnh) x Ông chủ tiệm cà phê (Omega pheromone bánh kem) Thể loại: ABO...