Lạc lõng giữa Paris

78 6 0
                                    

Charlotte Austin em chưa từng nghĩ, bản thân mình đã chậm hơn định mệnh, một bước.

- Cô Austin, mời đi lối này.

Anh nhân viên khách sạn đưa tay hướng dẫn Char, một cách đầy nhiệt tình và niềm nở. Đó là nhiệm vụ hằng ngày của anh ta nhưng đối với tâm lý Char lúc này thực sự khó khăn để cô có thể nở một nụ cười dù miễn cưỡng.

Anh nhân viên đưa Charlotte đến trước cửa rồi rời đi, bổn phận của anh đến đây là hết.

Charlotte bước vào, họ thật sự đã làm như lời Engfa căn dặn, rằng phải giữ nguyên hiện trạng của căn phòng. Từ tấm khăn trải bàn lụa màu nâu sáng, tấm rèm trắng trên khung cửa sổ lớn đến lọ hoa hồng trắng cạnh giường. Tất cả đều như kéo Charlotte về với hai tháng trước đây.

.

- Em chẳng hiểu gì về nghệ thuật.

Char bĩu môi nhõng nhẽo, cô không có đủ kiến thức nghệ thuật để chiêm ngưỡng bức tranh hoa loa kèn nước khổng lồ của Claude Monet một cách mãnh liệt như Engfa. Hay cô cũng chẳng thể nói thẳng ra rằng cô thích đến những bảo tàng là vì Engfa cũng thích và mỗi khi Engfa say sưa ngắm nhìn và bàn luận về một tác phẩm nào đó, có một người cũng mải mê đắm chìm trong dung mạo ưu tú và khí chất thanh thuần của quý cô Waraha.

- Thế mà em vẫn lắng nghe tất thảy những điều tôi nói nhỉ?

Engfa vỗ yêu Charlotte một cái.

Char thích thú, đáp trả:

- Vậy nên em xứng đáng được chị dẫn đến La Loir dans La Théière lần nữa chứ?

Engfa không nói chỉ lẳng lặng mỉm cười, cô thừa biết rằng ngay hôm đầu tiên ghé vào quán, Char đã bị món chả chiên Falafel và bánh mì nướng làm cho mê mệt. Đó là chưa kể cách trang trí nơi đây khá độc đáo và mới lạ, với rất nhiều poster cổ điển chắp vá nhau che phủ một bức tường rộng lớn, và quán luôn chơi những bản nhạc không lời du dương trầm bổng.

Mà Charlotte bé bỏng của Engfa lại là một cô nàng có phần bảo thủ, nếu tìm được một quán ăn hợp khẩu vị cả phần nhìn lẫn phần vị, em tuyệt đối chỉ đến duy nhất quán đấy ăn cho tất cả các lần sau.

- Ăn xong, chị sẽ dẫn em đến một nơi.

- Vâng.

Em đáp khẽ, ngã đầu vào vai Engfa như con mèo nhỏ mè nheo, hai người họ khoác tay nhau bước ra khỏi bảo tàng Musée de l'Orangerie. Nền trời lúc này đã ngã sang gam màu đỏ tía, những con phố rộng khắp Paris cùng nhau không hẹn mà sáng đèn thoáng thấy phía cuối đường có một người đàn ông đứng độc tấu một khúc vĩ cầm. Charlotte thích thú kéo Engfa lại gần hơn thưởng thức.

- Em đã nghĩ đó là một bản nhạc vui.

Char đứng đó, trầm lặng, để âm thanh buồn man mác của tiếng vĩ cầm thẩm sâu vào tâm trí.

- A time for us. Nơi tình yêu phải đấu tranh để có được nhau, nơi con người ta yêu nhau và trải qua hàng vạn nỗi chông gai khổ ải chỉ vì muốn đắm chìm trong cơn mộng mị của thứ được gọi là ái tình. A time for us_ bản nhạc em đang nghe có ý nghĩa như thế.

Here'sao a letter from me to you [ENGLOT][COVER]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ