Ngoại truyện (end)

217 14 3
                                    

Cậu bé với hai chiếc má phúng chính chạy tung tăng về nhà, trên tay đang ôm một con thỏ bông trắng xinh. Em muốn chạy về nhà khoe mami về chuyện em được cô giáo khen.

"A!"

Bỗng từ đâu nhảy ra một chàng trai cao to có nét mặt anh tuấn, cướp mất con gấu bông trên tay em. Hắn định chạy đi để em đuổi thì bỗng chốc khựng lại. Hôm nay em không la mắng, đuổi theo hắn hay khóc nhè như mọi lần nữa, lần này em đứng im, hai má ỉu xìu.

"Sao vậy, không đuổi theo tôi sao." Hắn chạy lại véo nhẹ vào má em.

"Cậu trả cho tớ..." Dù em biết trước câu trả lời những vẫn nói.

"Không."

Em vẫn mặc kệ, bước qua hắn về nhà luôn, em không muốn đôi co với hắn nữa.

"Nè! Không lấy gấu bông sao?"

Dù hắn muốn chạy lại phía em nhưng rồi lại thôi?

Bên này, em không vui vẻ được nữa, má bánh bao xụ xuống. Về đến nhà em chỉ chào mẹ một câu rồi lên phòng, mẹ hỏi thì em chỉ trả lời qua loa là "em buồn ngủ" mà thôi.

Tắm rửa xong xuông, hắn quyết định sẽ đến nhà em trả lại con gấu đó.

*king cong*

"Ra liền." Người phụ nữ trung liên với giương mặt phúc hậu mở cửa.

"Cháu chào bác, cháu là bạn của Hanbin ạ." Hắn lễ phép cúi đầu.

"Ồ vậy sao, cháo vào đi. Phòng của Binie trên tầng hai rẽ trái nhé."

"Cháu cảm ơn, cháu xin phép ạ."

Hắn bước lên lầu rẽ phải, có một cánh cửa màu trắng và bên dưới có thảm lót con thỏ, hắn ngộ đoán ra đó là phòng em.

*Cốc Cốc.*

"Binie uốn ngụ, mẹ ăn cơm đi ạ, xíu em ăn."

Hắn bật cười. "Mở cửa nào Hanbin , là tôi Hwarang ."

"Hả Hwarang ?" Em giật bắn mình, tối rồi hắn đến nhà em làm gì?

"Mở cửa cho tôi."

"Hông, hông mở đâu."

"Sao vậy?"

"Không cho cậu vào,Binie ghét cậu."

"Mở cửa cho tôi, cậu ở trong đó một mình sẽ bị ma bắt đó."

*Cạnh*

Con thỏ mặc bộ đồ hồng phấn mở cửa, cái đầu tròn vẫn cúi xuống không dám nhìn hắn.

"Đ-đừng trêu tớ, tớ còn lâu mới sợ."

"Con gì đắng sau cậu kìa Hanbin ."

"A!" Em hốt hoảng chạy tới rúc nhẹ vào tay hắn, tay nhỏ nắm vạt áo hắn cưng chít đi được. Hắn khoái chí bật cười thành tiếng.

"Cậu lại trêu tớ..." Em đỏ hoe mặt, định đóng cửa lại nhưng hắn nhanh tay hơn, ôm eo em kéo vào phòng để em dựa lưng vào tường. Bây giờ khoảng cách của em và hắn chỉ cách nhau vài centimet.

"Hức...oaa."

"Ơ sao lại khóc, nín đi nào tôi t-thuơn..." Ấy chít, suýt lỡ miệng.

"Hức...Hwarang toàn ăn hiếp tớ...bắt nạt tớ thôi, tớ ghét cậu, không chơi với cậu nữa." Em như xả hết phiền muộn vào người hắn, hay nhỏ cứ cừa khóc vừa đập vào ngực hắn, nhưng đối với hắn thì như kiến cắn.

<chuyển ver >Đào sinh của bé Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ