"Hừm...có vẻ ổn hơn rồi!", chỉnh lại mấy sợi tóc cong vểnh lên của mình. Takemichi đứng trước gương nhìn bản thân một lượt. Mái tóc ngắn cong mềm mại, đôi mắt xanh to tròn chớp chớp từng đợt, hai cái má trắng mềm, đôi môi nhỏ màu hồng đào. Mặc trên mình chiếc váy dài liền thân, bên trong là áo sơmi trắng, phần cổ tay được xắn lên gọn gàng. Xoay người một vòng để kiểm tra bản thân thêm một lượt rồi mới ra khỏi phòng. Tay cầm theo chiếc túi được chuẩn bị sẵn mà tiến đến tủ để giày. Định cần đôi giày cao gót yêu thích của mình lên bỗng Takemichi khựng lại như nhớ ra gì đó, thở hắt một hơn bỏ lại đôi cao gót kia mà lấy một đôi giày bệt khác đeo vào sau đó đi ra khỏi cửa. Hôm nay là ngày hẹn gặp Izana cùng Shinichiro nên em cũng có chút lo lắng nhưng nhớ lại lời hứa giữa mình và Shinichiro, em liền lấy lại sự quyết tâm. Khoá cửa căn chung cư lại xong hai bàn tay giơ lên nắm chặt rồi hạ xuống tự cổ vũ chính mình. Đi bộ xuống dưới tầng mà tiến về phía cổng, đã thấy một chàng trai tóc đen nọ, dáng vẻ ngồi đợi trên xe moto dù Takemichi đã tưởng tượng nhiều lần nhưng giờ được tận mắt chứng kiến vẫn thấy ngầu hơn rất nhiều. Anh chỉ đơn giản mặc áo thun trắng, khoác bên ngoài áo khoác vải, quần đen dài ống rộng, mái tóc đen để xoã bay nhẹ theo từng làn gió, đôi mắt đen láy liếc ngang dọc như tìm ai đó bỗng nhận ra khuôn mặt cần tìm liền sáng lên, giơ cánh tay dài của mình lên vẫy qua lại, miệng cười tươi gọi to "Takemichi! Ở bên này!", bộ dạng y như trẻ con được quà khiến em phì cười, vội chạy nhanh lại phía anh, tươi cười nói.
"Chào buổi sáng, Shinichiro-san! Anh đến lâu chưa?"
"À không. Anh cũng vừa mới đến thôi!", thực ra là anh đã đến trước tận 30 phút so với giờ hẹn vì quá lo lắng cho buổi hẹn hôm nay. Dẫu vậy, Takemichi cũng đến trước 15 phút lận,hơi đưa mắt xuống nhìn em, bình thường ngoài lần gặp đầu tiên đều chỉ nhìn thấy em mặc áo sơmi cùng quần tay đen, hôm nay được nhìn thấy trang phục khác của Takemichi liền khiến anh vô thức nhìn thêm chút nữa, chiếc váy dài liền thân tôn lên vòng eo nhỏ nhắn, mái tóc đen xù dù được chỉnh trang gọn gàng vẫn có mấy sợi cong vểnh ra. Nhìn tổng thể kín đáo, không hở hang, trông vẫn xinh xắn, dễ thương vô cùng.
"Shinichiro-san sao vậy?", vẫy vẫy tay trước khuôn mặt còn đang ngơ ngẩn kia.
"Ah! Anh không sao. Chỉ là e-em trông đẹp lắm", nhận ra mình đã nhìn em chằm chằm như vậy chắc sẽ khiến em khó chịu lắm. Định lên tiếng xin lỗi thì đôi mắt xanh biếc kia liền sáng lên, miệng nở nụ cười, mấp máy theo từng lời nói "Anh thấy vậy thật sao?". Ngơ ngác trước gương mặt hạnh phúc của em, anh vô thức gật đầu trả lời.
"Hì hì...Shinichiro-san cũng đẹp trai lắm đó"
Một mũi tên xuyên thẳng qua tim. Không nhận ra anh đã đờ mặt, em hơi lùi ra sau một hai bước nhìn ngắm rồi gật gật đầu.
"Dáng vẻ ngồi trên xe moto của anh cũng ngầu nữa"
"Một mũi tên nữa tiếp tục xuyên thẳng vào chính giữa tim khiến màu đỏ dần lan ra mặt anh.
"Hì...Shinichiro-san, vậy bây giờ mình đi chứ!",tiến gần tới anh hơn, rướn người về phía trước, gương mặt xinh đẹp cười hì hì mấy tiếng trực tiếp xuyên thêm mũi tên thứ ba vào tim, đỉnh đầu có dấu hiệu sắp bốc khói, tim đập thình thịch ,hoảng loạn rụt cổ về phía sau,bàn tay vớ mãi không được chiếc mũ bỏ hiểm, đành chuyển tầm mắt sang tìm kiếm. Takemichi đối diện với dáng vẻ đầy lúng túng có chút đáng yêu này mà kiên nhẫn chờ đợi.
"À ừm mình đi thôi!",mãi mới cầm được chiếc mũ bỏ hiểm đội lên đầu Takemichi khiến em đang tận hưởng cảm giác trêu chọc anh phải bất ngờ.
"Oa...lông mi của anh dài thật đó!", trong khi Shinichiro đang điều chỉnh dây quai cho vừa thì Takemichi được một phen mặt đối mặt với đối phương ở khoảng cách một gang tay, cảm nhận được từng hơi thở ấm áp phả lên đầu môi khiến em bối rối, trái tim đập thình thịch liên hồi, mắt không biết đặt đâu cho đúng, hết đảo qua trái rồi phải mà chẳng nhận ra cái người mặt đang chuyên tâm chỉnh dây cài kia, mấy ngón tay thon dài khẽ chạm vào bên má mềm mềm rồi rời đi chuyển hướng đến quai dây trước khi em nhận ra. Cứ như thế cả hai bên má thêm vài lượt rồi mới ngồi thẳng người dậy,thầm nghĩ trả thù cho vụ trước đó, vậy là hoà, để một Takemichi ngây ngốc tin rằng người ta thật sự chuyên tâm chỉnh giùm mình mà lên tiếng cảm ơn rồi theo cái vỗ tay lên sau yên mà ngồi lên. Đợi đến khi em ngồi yên vị rồi mới bắt đầu vặn ga phóng đi. Có chút bất ngờ vì lần đầu ngồi sau xe moto khiến em hoảng sợ mà ôm chặt lấy người đằng trước, liền nhận ra cả người Shinichiro đã cứng đờ, tưởng rằng anh không thích. Em mím môi, chậm chạp buông ra nhưng bàn tay to lớn kia đã nắm lấy cánh tay Takemichi đặt lại vị trí cũ, nói: "Nếu sợ thì em cứ ôm chặt đi", tốc độ chạy xe cũng chậm hẳn lại. Bàn tay ôm quanh eo đối phương, mơ hồ cảm nhận được cả cơ bụng rắn chắc, nghe anh nói liền rướn người lên gần mà nói
"Em không có sợ, chỉ là hơi bất ngờ thôi!", chẳng biết anh có nghe hay không mà chỉ ậm ừ vài tiếng nên em cũng thôi mà yên vị lại, hai tay vẫn ôm chặt lấy anh. Lúc này, Shinichiro khẽ thở phào, vừa rồi định trêu chọc em chút, ai dè lúc em rướn người lên, bộ ngực mềm mại cũng theo đó mà áp cả lên lưng khiến tim anh suýt vọt lên cổ họng. Cũng may là sau đấy em đã thôi rướn người, nhìn từ gương phản chiếu ra mái tóc đen xoăn bay bay trong gió, đôi mắt xanh thích thú hết nhìn lên rồi nhìn xuống nhưng trước sau vẫn ngồi im mà ôm chặt lấy anh.
"Thế mà bảo là không sợ", cười thầm trong lòng. Bỗng dưng muốn con đường dài hơn chút để anh tận hưởng nốt khoảng thời gian này.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Shintake] Mang cho em chút bình yên
FanfictionCốt truyện ấp ủ từ lâu giờ mới bắt đầu viết. Viết để thoả mãn trí tưởng tượng của mình nên cũng mong được đón nhận. Alltake ở đây không phải là alltake mà là chỉ sự dịu dàng mà mọi người đối xử với takemichi. CP chính vẫn là shintake. (Takemichi kém...