Cả căn nhà chìm trong bóng tối, chỉ có một nơi có ánh đèn, ở phòng tắm, Jungkook ôm Jimin ngồi trong bồn tắm đang nhẹ nhàng vốc nước rửa vết son phấn cho cậu. Jimin đã ngủ say từ bao giờ khuôn mặt vẫn còn ửng hồng xinh đẹp, cả người vô lực trong vòng ôm của Jungkook.
Bàn tay to lớn từ từ di chuyển xuống dưới, dừng lại ở cái cổ và bờ vai trắng nõn toàn dấu hôn của mình, Jungkook khẽ mĩm cười, trong ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Lúc đó, anh chỉ linh cảm được cậu đang ở trung tâm thành phố nếu đúng là như vậy thì anh thừa sức tìm ra cậu, chỉ cần Hoseok ra tay thì người của cậu ta có thể tìm trong 20 phút, may mắn mà anh nghĩ đúng, anh tìm thấy cậu. Từ xa, nhìn cậu khom người né tránh bàn tay kẻ đó anh như đánh mất lý trí, lúc đó anh chỉ muốn không một ai được đụng vào cậu, anh chỉ muốn cậu mãi mãi chỉ thuộc về một mình anh vậy thì phải chiếm hữu.
Chiếm hữu?
Jungkook hôn lên trán cậu vợ nhỏ, cái cảm giác cậu thực sự đã thuộc về mình khiến anh thỏa mãn vô cùng, phải, từ nay trở đi Min Min chỉ là của riêng Jungkook này. Một người đàn ông 26 tuổi nào đó lần đầu tiên nếm mùi hoan ái đang có tâm tình rất vui vẻ tiếp tục tắm cho cậu vợ nhỏ nhân tiện tạm thời bỏ qua mọi lỗi lầm mà cậu vợ mình đã mắc phải.
------------------------------------------------------
Jimin mơ màng mở mắt, nhận ra đang ở trong phòng ngủ của mình. Theo thói quen lại nhìn sang bên cạnh nhưng thấy trống không, Jungkook đi làm rồi? Sao không đưa Jimin đi theo a.. Jimin rầu rĩ muốn ngồi dậy nhưng cảm thấy cả người vô lực không dậy nổi, thử nghiêng người để chống tay ngồi dậy thì phát hiện cái eo của mình hơi ê ẩm, chân khẽ co lại thì thấy một nơi khác cũng đau.
Jimin cắn môi, nước mắt chực rơi, cả người mỏi mệt đau đớn mà Jungkook lại bỏ đi, trong đầu chợt hiện ra cảnh tượng ngày hôm qua, Jimin nói dối, Jimin hoảng sợ rồi Jungkook làm đau Jimin, cậu ngốc nào đó tủi thân mà khóc thành tiếng nức nở.
" Min Min, anh đây, ngoan, sao lại khóc. " Jungkook đang múc cháo ra chén thì nghe thấy tiếng khóc, vội bỏ cái chén xuống chạy ngay vào phòng thấy Jimin đang co người lại mà khóc thì hoảng hốt chạy tới ôm cậu.
" Hức... hức... Jungkook... sợ... người đó... đưa tay... oa oa... ghê. " Jimin cảm nhận được vòng tay đang ôm chặt mình, vừa kinh ngạc vừa vui mừng nắm lấy áo Jungkook nghẹn ngào mà nói.
" Không sợ, có anh ở đây, không sợ nữa, ngoan nào, không khóc nữa... " Anh chưa kịp tính nợ mà đã phải ngồi đây dỗ dành cậu thế này rồi, Jungkook thở dài, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu vợ nhỏ.
" Híc... đau nữa... Jungkook làm đau... oa oa oa... " Nước mắt vừa lau đi, Jimin nhớ tới chuyện tiếp theo lại khóc to hơn nữa.
" Đau sao? Ngoan, không làm em đau nữa, đừng khóc, sẽ mệt người... " Người nào đó cảm thán, sao tội lỗi chuyển qua anh rồi, bàn tay vẫn kiên nhẫn lau nước mắt đã dàn dụa, sợ cậu khóc thêm mắt sẽ sưng lên người cũng mệt thêm.
Jimin thở phì phò hơi ngừng khóc, nghe một chữ mệt của Jungkook lại hào hứng khóc tiếp.
" Oa oa... mệt, mỏi... oa oa... Jungkook đáng ghét... oa oa... "