Anh dẫn tôi ra đến trạm xe bus, nhưng rõ ràng trạm này là cái trạm mà tôi và anh thường đi về với nhau mà?
"Anh định dẫn em đi đâu thế ạ?"
"Một nơi mà chẳng ai biết nó có tồn tại!"
'Sao cơ?'
Ngồi trên xe bus tầm 15 phút, anh khều tôi bảo xuống xe, nhưng cái trạm này... là cái trạm ngay nhà tôi và anh mà? Cũng là cái trạm mà lần đầu tiên tôi gặp anh.
Anh cứ dắt tôi đi thẳng mãi trên con đường lớn đó và đi ngang qua con hẻm nhà tôi luôn rồi, không lẽ...? Dòng suy nghĩ vội vụt tắt khi trước mặt tôi là con ngõ cụt bí ẩn nằm ngay 7-eleven. Bỗng trong lòng tôi liền dấy lên nỗi hồi hộp, tim như ngừng đập.
"Này, em sao thế?" - Anh quay sang hỏi. "Sao trông em căng thẳng thế?"
"E-em..." - Tôi ngẹn lời. "Chẳng phải con ngõ này đã cụt rồi sao? Anh dắt em vào đây để làm gì thế ạ?"
"Nó không đơn giản như em thấy đâu!"
Tôi ngớ người ra nhìn một hồi thì mới phát hiện bên trong con ngõ này chứa đầy những tấm gỗ cũ nằm sâu trong góc. Chưa kịp suy nghĩ gì thì anh đã cầm lấy tay tôi rồi kéo đến chỗ những tấm gỗ kia.
"Hyomi, đứng lên đây với anh!" - Anh kéo tôi lên tấm gỗ được đặt ở phía trung tâm sát bên những tấm khác.
"A-anh làm gì vậy ạ?"
Tôi giật mình vì bàn tay của anh đã từ lúc nào đặt trên gương mặt tôi rồi dùng tay che mất lấy đôi mắt. Tôi cũng theo phản xạ mà nhắm nghiền mắt lại.
Tấm gỗ phía dưới chân bỗng nứt ra. 'Không lẽ mình nặng đến vậy sao?'
'Cảm giác này là sao? Sao giống như... đang rơi vào hư không vậy?'. Tôi nhận thấy cả cơ thể như đang rơi xuống, một cảm giác lơ lửng đến khó tả.
Tôi cảm nhận được chân của mình đã tiếp đất an toàn, còn cái khoảnh khắc kia thì nó nhanh lắm, cứ như một cái búng tay vậy. Anh nhanh chóng liền gỡ tay ra khỏi tầm nhìn của tôi.
"Đi theo anh!"
"Đây là đâu vậy ạ?" - Tôi vẫn còn chưa kịp tiêu hoá những điều vừa diễn ra. "Tại s-"
"Vào trong nhà đã rồi em sẽ thấy!" - Anh lại cầm lấy tay tôi rồi kéo vào thang máy.
Tôi chẳng thể hiểu vì sao từ một ngõ cụt chẳng có lấy một chút ánh sáng giờ đây lại có thể biến thành một toà chung cư hiện đại, nhưng mà anh đang dẫn tôi về nhà anh sao?
Chúng tôi dừng chân trước căn nhà số 502, anh lùi về sau một chút và từ đâu lấy ra một chiếc đũa gỗ có hoa văn ngoằn ngoèo nhưng trông vẫn rất sang trọng đặt ngay trước tay nắm cửa.
"Alohomora!" - Anh hô lớn.
Vừa cất lời, cánh cửa tự động mở toang ra như thể chào mừng chủ nhân của nó vào nhà.
"Đây là nhà của anh, mời em vào!" - Anh cười tươi. "Đừng bất ngờ quá nhé!"
Cánh cửa vừa đóng lại, anh bình thản cởi bỏ giày và chúng liền lửng lơ tự bay về phía chiếc kệ ngay trước mắt tôi. Bước vào phòng khách rồi lặng lẽ ngồi xuống, tôi bỗng thấy một cái bình tưới nước đang từ từ bay từ phía nhà bếp ra đến bên ngoài ban công. Không khỏi ngỡ ngàng trước những gì đang diễn ra trước mắt, tôi chạy theo cái bình tưới dẫn ra ngoài ban công và trông thấy nó đang tưới nước lên những tán cây màu xanh kia.
BẠN ĐANG ĐỌC
Kang Taehyun | My Beloved Wizard
Fanfiction"Mỗi bài Toán đều có cho mình một câu trả lời riêng, nên việc em giải ra mỗi đáp án đúng chẳng phải rất thú vị sao?" - Truyện thuộc ý tưởng của mình, vui lòng không reup ở nơi khác mà không ghi nguồn hay chỉnh sửa cốt truyện! #1 #txtfanfic - 05/2024...