Chương 48: Yêu thêm lần nữa

239 24 11
                                    




Đêm đen yên tĩnh, gió bắc thét gào...

Trong một góc phòng, lửa than ấm áp lúc vàng lúc đỏ. Gần trong gang tấc, nơi ánh nến nhảy nhót không ngừng là ánh mắt thâm tình lập lòe của Silva. Hai người bốn mắt giao hòa, nhịp tim rung động, hơi thở vấn vít. Leo bỗng có cảm giác mình đang bị hút hồn vào ánh vàng lục xinh đẹp ấy, cầm lòng không đậu nghiêng qua, muốn hôn lên môi y. Nhưng đối phương theo bản năng lùi lại. Thân thể Leo cũng vì động tác này mà cứng đờ.

Bỏ đi, y chung quy đã không còn là đại cẩu cẩu của mình nữa. Cậu còn cố chấp cái gì?

Leo đem đầu vặn một bên, nở nụ cười chua xót, tiện đà bế tiểu than nắm đang ngủ say, dợm bước ra ngoài.

"Muộn rồi, em còn muốn đi đâu?" – Silva hốt hoảng gọi.

"Tiểu than nắm cả ngày nay chưa ăn gì, tôi ra ngoài cho nó bú." – Leo tìm bừa một cái cớ.

"Vừa nãy ta cho nó bú sữa bò rồi, hơn nữa bây giờ nó đang ngủ, em đánh thức nó làm chi. Còn nữa nha, em nghe xem, bên ngoài giông gió lớn lắm, mẹ con hai người chạy ra sẽ bị lạnh cóng cho mà coi."

"Tôi tự biết cách bảo vệ con của mình." – Leo giọng đượm lạnh lẽo, xông ra ngoài, nhưng đầu ngón tay mới đặt lên nắm cửa, đã bị ai đó túm trở về.

"Khi nãy ta xin lỗi em, được không? Mới rồi ta không phải có ý cự tuyệt em đâu, chỉ là ta chưa kịp chuẩn bị tinh thần. Hay vầy đi, giờ em hôn ta thêm một cái, ta bảo đảm sẽ không..."

"Anh buông tay!" – Leo chuyển tay ôm tiểu than nắm, cánh tay còn lại ra sức vùng mạnh, tránh khỏi gông cùm của Silva. – "Người nên nói xin lỗi là tôi mới phải, lúc nãy đầu óc tôi hồ đồ, nhận nhầm người. Khiến anh hiểu lầm, tôi thành thật xin lỗi."

"Nhận nhầm người? Lại là hắn nữa có phải không? Tên khốn đó cũng đã bỏ em rồi, ta không hiểu hắn có cái gì tốt, đáng để em năm lần bảy lượt lưu luyến hắn?"

Chắn trước mặt Leo và cửa phòng, cảm xúc của Silva đột nhiên kích động. Ghen tuông đố kỵ tích tụ bấy lâu nay, khi này không ngại phóng thích hết ra ngoài. Y cứ ra sức túm bả vai cậu lắc điên cuồng, vừa lắc vừa gào rống. Đương nhiên, hai người gây lớn như vậy rất nhanh đã đánh thức tiểu than nắm. Thằng bé khóc vang trời, mau chóng thu hồi lại lý trí của Leo.

"Ngoan ngoan ~ đừng khóc, đừng khóc con! Tiểu than nắm không khóc, không khóc nữa nha! Papa không phải hung dữ với con đâu, papa chỉ là đang... ca hát. Cục cưng ngoan, không khóc, không khóc nữa ~"

Luôn miệng dỗ sói con, Leo cũng không có tinh thần đi lo những mặt khác, thậm chí còn không có thời giờ để tâm đến ngôn ngữ của mình, đi qua đi lại trong phòng vỗ về đứa trẻ. Nhưng mà... kẻ đầu sỏ tội ác kia thì không có điếc...

"Papa? Em nói với nó... ta là cha của nó sao?"

"Tôi không có, anh nghe nhầm rồi." – Vừa đong đưa con, Leo hờn dỗi mà thốt lời.

"Không, làm sao nghe nhầm được, em mới nói tức thì." – Trong thoáng chốc, người sói trẻ tuổi lập tức lấy lại tinh thần, thậm chí có thể nói là mừng như điên. – "Tiểu than nắm, ta mới là papa của con, không phải tên Ney gì đó, không phải tên quỷ đáng ghét đó, có biết không? Ta mới là papa, gọi papa đi con!" [Ca này t potay =)))))]

[TRANS] NeySi | Huyết Lang Hôn LễNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ