Duyên phận (End)

897 87 1
                                    

Cậu vừa đau buồn vừa bất lực nhìn ngôi nhà đang cháy lụi, trong đó có bao nhiêu đồ vật kỉ niệm mà cậu luôn trân trọng bao lâu nay, cậu dựa vào vai anh, nước mắt tự nhiên chảy ra, bỗng nhiên cậu cảm thấy thật may là hôm nay gặp được anh, nếu không cậu không biết mình sẽ như thế nào nữa, những lúc đau buồn như vậy, người ta thường muốn có một chỗ dựa.

"Dunk, nếu cậu không ngại có thể đến nhà tôi ở tạm, khi nào cậu kiếm được tiền rồi tìm được chỗ ở mới thì có thể rời đi" Joong đưa cho Dunk cốc trà nóng, cả hai đang ngồi ở trong quán cafe gần đó. Joong khẽ nhìn cậu một lúc rồi nói, trong lòng anh cũng không hiểu tại sao mình lại để tâm đến cậu nhiều như thế.

"Như vậy.....liệu có ổn không? Tôi sợ người nhà anh sẽ không cho đâu......dù sao tôi và anh cũng mới quen nhau" Cậu e gại nhìn anh.

"Cái quan trọng là quyết định của cậu, tôi sống tự lập từ mấy năm nay rồi nên vấn đề đó không cần bận tâm" Cậu cắn cắn môi suy nghĩ, điều đó làm anh nhìn chằm chằm vì đôi môi đỏ mọng bị cậu làm cho hồng lên.

"Vậy thì đành làm phiền anh vậy, từ ngày mai tôi mới đi làm, tôi sẽ cố gắng kiếm tiền nhanh nhất có thể để thuê một nhà trọ khác, trong thời gian đó tôi sẽ làm hết việc nhà giúp anh, được không vậy?"

"Không cần làm việc nhà đâu, dù sao tôi có giúp việc làm theo giờ rồi, với cả cậu đi làm cả ngày mệt mỏi như thế, chắc hẳn sẽ không còn sức mà làm việc lặt vặt kia đâu"

"Nhưng mà nếu ở không tôi thấy ngại lắm, hay là anh để tôi nấu ăn?"

"Uh vậy cũng được, nào bây giờ chúng ta đi" Anh đứng dậy khỏi ghế, kéo tay cậu bước đi.

"Đi? Đi đâu cơ?" Cậu tròn mắt hỏi, nhưng chân vẫn bước theo anh.

"Đi mua cho cậu ít quần áo chứ còn đi đâu, cậu định cứ mặc mỗi bộ quần áo như thế này thôi hả"

Sau đó anh dẫn cậu đi mua sắm, hai người chọn đi chọn lại suốt 2 tiếng đồng hồ mới xong, sau đó hai người tạt qua siêu thị mua chút đồ về nấu ăn, tiện thể mua thêm đồ dùng cá nhân cho Dunk.

Nhà Joong

Căn nhà lâu lắm mới có người nấu nướng nên không khí ấm áp hẳn, bình thường anh hay ra nhà hàng ăn hoặc là nhờ thư ký mua đồ ăn mang đến phòng làm việc, hôm nay được ăn cơm do cậu nấu làm anh thấy vui lạ, trong lòng thầm muốn cuộc sống cứ mãi như này.

"Joong....ah tôi gọi thế có ổn không?" Cậu ngại ngùng nói.

"Uh, không sao, vậy thì tôi cũng gọi cậu là Dunk nhé"

"Uhm, vậy chúng ta vào ăn cơm thôi" Cậu gật đầu rồi đỏ mặt nói, cảm giác hai người thân mật hơn trước làm cậu hơi ngại.

Bụng Joong kêu suốt từ lúc ngửi thấy mùi thức ăn đến giờ, khi nghe cậu bảo đã được ăn thì vội chạy vào bàn ăn, nhìn thấy một bàn thật nhiều món ăn thì mắt mở lớn, nhìn anh thế thôi chứ ăn hơi bị khỏe luôn.

"Oa, cậu nấu ăn ngon ghê"

"Mẹ tôi dạy tôi đó" Cậu hơi buồn khi nghĩ đến mẹ mình.

[Joong - Dunk] Tổng hợp Fanfic (END)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ