Úc Thanh Chước nhanh chóng kể xong về bảy năm của mình. Anh vẫn giữ lại gì đó cho riêng mình, rất nhiều chi tiết chỉ được nói qua loa, thậm chí có những điều chẳng được đề cập đến.
Cú sốc chậm rãi ập đến với Lương Tùng Đình. Lúc đầu hắn vốn có chuẩn bị tinh thần nhưng tới khi Úc Thanh Chước nói rằng anh không dám quay về, nói không đuổi kịp hắn, được Úc Tô khuyên bảo mới dám về nước thử một lần thì hắn cau chặt mày, theo bản năng định buông bàn tay đang tóm cánh tay của Úc Thanh Chước ra.
Lúc này Úc Thanh Chước lại nhanh nhạy vô cùng, lập tức giữ tay hắn lại.
"Anh Đình, anh đang trách em nhỉ." Đôi mắt anh rất sáng, nhìn thẳng vào hắn rồi hỏi nhỏ, nhưng câu hỏi này lại không hề mang theo ý nghi vấn.
Úc Thanh Chước nói đúng, đây cũng là lý do tại sao anh không dám nói với Lương Tùng Đình nguyên nhân thật sự của năm đó.
Cuộc sống của Úc Thanh Chước không tốt, nhưng không phải bởi vì Lương Tùng Đình hắn. Hắn bị anh bỏ bảy năm, có khoảng thời gian tinh thần cực kỳ sa sút, phải nghĩ mọi cách mới kéo được bản thân thoát khỏi vũng lầy tổn thương ấy.
Nhưng bây giờ hắn đột nhiên biết được sự thật, hóa ra hắn chẳng khác gì thằng ngốc, Úc Thanh Chước đơn độc trải qua nhiều khó khăn như vậy, về nước hơn nửa năm vẫn luôn đi theo cố gắng níu kéo hắn mà hắn lại chẳng biết gì hết. Lương Tùng Đình chỉ cho rằng anh đã nhận ra ngày xưa mình kiêu căng tùy hứng, giờ đây trở nên thành thục chín chắn hơn, nhớ tới người yêu cũ năm xưa nên mới về nước muốn quay lại, không ngờ phía sau lại có nhiều chuyện hắn không biết đến thế.
Hắn để cho Úc Thanh Chước cầm tay, nói với giọng lành lạnh chẳng mang chút sức sống: "Thì ra khi ấy em đổi số điện thoại là vì bị Úc Kính nghe lén."
Úc Thanh Chước nghe vậy thì ngơ ngác, nhất thời không hiểu lời hắn nói. Anh cố gắng nhớ lại, sực nhớ ra vào lần thứ hai đến tìm Lương Tùng Đình làm lành anh có đổi sang một số di động khác để tránh tai mắt của Úc Kính.
Một chi tiết như vậy thật sự quá nhỏ bé giữa dòng sông hồi ức chảy cuồn cuộn, ngay cả bản thân Úc Thanh Chước còn không nhớ rõ, vậy mà qua bảy năm Lương Tùng Đình lại có thể lập tức móc nối với tình hình bấy giờ.
Hắn nói tiếp: "Anh đến nước Anh tìm em, chỉ qua vài ngày em đã bắt anh đi. Giờ nghĩ lại dựa vào thời gian lúc đó, là bởi vì Úc Kính sắp về Anh."
Lương Tùng Đình từ từ ghép nối từng manh mối một của năm ấy, những chuyện liên quan đến Úc Thanh Chước, hóa ra hắn chưa bao giờ quên.
Nhưng hắn biết quá muộn.
Hắn đau lòng vì Úc Thanh Chước, đau đến nỗi lục phủ ngũ tạng đều sôi lên. Nhưng đồng thời hắn cũng giận vô cùng.
Người duy nhất trên đời có thể khiến Lương Tùng Đình tức giận đến mức muốn buông tay, muốn bỏ đi, muốn mặc kệ hết thảy chỉ có Úc Thanh Chước.
Chỉ Úc Thanh Chước có năng lực này.
Lương Tùng Đình nhìn anh chằm chằm, chậm rãi nói: "Anh không xứng đến thế ư, không xứng để em nói những chuyện xảy ra khi chúng ta chia tay, không xứng để cùng em giải quyết vấn đề, chỉ xứng với ba lần chia tay của em sao."
![](https://img.wattpad.com/cover/326007026-288-k677870.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐM] Tựa Như Sự Dịu Dàng Của Anh
Ficção GeralTác giả: Lăng Y Chủ Editor: evie (wattpad @eviehouse) Nguồn: Trường Bội + DuFengYu Số chương: 51 chính văn + 1 ngoại truyện Thể loại: Hiện đại, ngược, thanh mai trúc mã, gương vỡ lại lành, thụ theo đuổi công, có H, HE Giới thiệu Gặp lại trúc mã đã c...