Chương 14

210 6 0
                                    

Bóng đêm mông lung, hai chúng tôi xách theo hành lý nhẹ nhàng, đi trên đường phố không người. Thời tiết oi bức, nhưng tay tôi lạnh như băng. Dọc theo đường đi, Cẩn Bồi không nói gì, hai gò má hắn hơi sưng lên, mơ hồ có thể thấy được dấu năm ngón tay. Tôi không soi gương nhưng tin rằng mình cũng giống vậy. Chúng tôi đi tới trước cây ATM, Cẩn Bồi cắm thẻ vào, tôi nhìn thấy số dư phía trên, vậy mà lại là năm số 0. Tôi hơi kinh ngạc nhìn Cẩn Bồi, hắn bất đắc dĩ mà lại chua xót nở nụ cười, nói: " Cô bé ngốc, em đã sớm đoán được sẽ có ngày hôm nay. " Dứt lời, hắn nhẹ nhàng ôm eo tôi, nghiêng đầu nhìn tôi," Sau này, chỉ có hai chúng ta thôi."

Tôi ngẩng mặt cùng hắn đối diện, một khuôn mặt có thể gánh vác hết thảy đập vào mắt, khuôn mặt kia đã không còn ngây ngô non nớt như năm đó, thậm chí đã trải qua những thăng trầm của cuộc đời một người đàn ông, so sánh với hắn, tôi một mực hưởng thụ hắn quan tâm chăm sóc, vẫn vẻ ngây thơ như vậy. Tôi mơ hồ nhớ rõ lúc hắn động tình nỉ non, hắn muốn vĩnh viễn cưng chiều tôi, vĩnh viễn trân trọng tôi.

"Vĩnh viễn" là một lời thề non hẹn biển trong mắt hầu hết mọi người, mà từ trong miệng hắn nói ra lại làm cho tôi yên tâm không thôi. Tôi đã ở bên hắn được vài năm, và chưa bao giờ nghe thấy bất kỳ tin đồn nào về hắn. Hắn cư xử rất có chừng mực, nhất là đối với phụ nữ, mặc kệ lớn hơn hắn hay nhỏ hơn hắn, là cấp trên hay là học muội của hắn, hòa ái nhưng có cảm giác xa cách, tuyệt đối không nói dù chỉ một câu khiến người khác sinh ra hiểu lầm, quan trọng nhất là, luôn đem tôi treo ở bên miệng. Tình yêu của chúng ta hoàn toàn không có người thứ ba, trong thế giới của chúng ta chỉ có nam nữ chính, không tồn tại vai phụ, năm tháng kích tình đã qua, mối quan hệ giữa chúng tôi ngày càng giống mối quan hệ bình thản ngọt ngào giữa đôi vợ chồng già.

Chúng tôi ở trong khách sạn một đêm, ngày hôm sau liền đi tìm phòng ở, cách nhà cũ của chúng tôi rất xa, một người ở thành phố đông, một người ở thành phố tây, nếu đã quyết liệt, vậy không cần thiết phải gặp mặt nữa. Đêm khuya yên tĩnh, thỉnh thoảng tôi vì nằm mơ thấy mẹ quỳ xuống ngày hôm đó mà tỉnh lại, lòng còn sợ hãi, thật lâu không thể ngủ tiếp. Cảm giác tội lỗi ngập tràn ở trong lòng tôi không tan đi, tôi cùng Cẩn Bồi yêu nhau, vốn là bất hiếu, bởi vậy tôi luôn thống khổ. Nếu muốn tôi từ bỏ Cẩn Bồi, kết hôn với một người mình không yêu, tôi vẫn sẽ đau khổ.

Tôi tìm được việc làm ở một thư viện trường đại học, Cẩn Bồi được một công ty game trực tuyến uy tín tuyển dụng, và cuộc sống của chúng tôi khá ổn định về mặt vật chất. Tuy nhiên, sự an tâm về mặt tinh thần của tôi đã không còn nữa, hàng đêm nằm mơ thấy mẹ quỳ xuống và tiếng gào thét của bố, tôi cảm thấy mình bị bệnh trầm cảm.

Lúc đầu chỉ là tâm trạng ăn uống không tốt, lúc làm việc sẽ ngẩn người, làm chuyện gì cũng không có hứng thú, có đôi khi Cẩn Bồi muốn, vô luận hắn lấy lòng tôi như thế nào, tôi vẫn không có hứng thú, khô khốc đến mức hắn đi vào một chút tôi liền đau đến đổ mồ hôi. Ban đầu tôi hoài nghi bản thân bị lãnh cảm, lên mạng xem rất nhiều phim A, nhưng ngoại trừ  cảm giác buồn nôn ra, tôi không hề có cảm giác hưng phấn hay khao khát nào cả.

Cấm Tình Yêu ThươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ