Chương 10: Vả mặt ★

155 24 0
                                    

Vút. Trong không gian ngập tràn giai điệu êm ái, tiếng đuôi xé gió quất mạnh vào da thịt nghe vô cùng chói tai. Đến cả Berryblue nổi tiếng là bình đạm cũng bị thu hút.

"Thứ hạ đẳng hỗn láo." - Seira rít lên, trong cơn giận dữ.

Cú quất đuôi đã đánh bay phần nào mạn che và khiến trán tôi bị rách một đường khá lớn. Nhưng sau khi lấy lại được trọng tâm, tôi thẳng lưng đối diện với luồng sát khí chẳng chút sợ hãi.

"Cái loại danh tiếng đó, thuộc hạ nào dám nhận thay. Cho cùng thuộc hạ cũng chỉ là một kẻ hầu thấp kém mà thôi." - Tôi bình thản lau đi vệt máu, tiến lên trước một bước.

Sự điềm tĩnh của tôi đã khiến ả ta bị đả kích không nhỏ. Mà thường mấy thể loại này chính là, sủa không lại sẽ liền muốn tiếp tục ra tay. Dựa vào khả năng của mình, tôi biết tỏng bản thân không đấu nổi ả, giống loài coi thiên hà này không khác gì một cái sân chơi của tộc mình. Nhưng có điều tôi chắc chắn, chính là không đấu cũng phải đấu. Ít ra còn đỡ khó coi hơn.

Xong không ngờ tới, tiếng cười khúc khích của Đại đế đã đánh tan mọi thứ.

"Lại đây, nhà pha chế." - Đại đế thích thú chống tay ra lệnh trong ánh mắt hậm hực của cô ta.

"Vâng." - Tôi ngoan ngoãn đáp lời rồi tới bên ngài ấy.

Nhưng bỗng, nụ cười của ngài ấy vụt tắt. Nắm lấy áo giáp tôi kéo lại gần, Đại đế lắc lư ly rượu thì thầm: "Ngươi nghĩ ta không biết chai rượu đó bị động tay sao?"

Tôi cứng người.

Rồi ngài ấy đẩy tôi về phía Berryblue, nhàn nhạt nói: "Đi đi. Đừng làm ta mất hứng."

Thấy hành động xấc xược của tôi dễ dàng cho qua, Seira dù tức giận nhưng vì đây là lệnh của Đại đế nên chỉ đành dịu giọng: "Tên hầu này nên được dạy dỗ, thưa Đại đế."

"Berryblue sẽ làm việc đó. Không phải nàng, công nương." - Ngài ấy cười khúc khích rời khỏi chỗ của mình tới dỗ dành cục than nóng trước mắt - "Việc của nàng là "vui vẻ" cạnh ta."

"Vâng thưa ngài." - Nàng ta cười đắc ý.

Tiếng cười cao vút đầy ngạo nghễ đó vẫn vang lên bên tai tôi kể cả khi cánh cửa kim loại kia đóng lại. Nó là thứ khủng khiếp nhất tôi từng phải nghe.

Thấy tôi cứ mãi không thể rời mắt, Berryblue tinh tế đưa tới khăn tay, an ủi: "Khá khen cho lòng trung thành của cậu đấy, cậu Hiyo."

"Ha ha. Cảm ơn bà. Nhưng xem ra việc tôi lại làm việc thừa thãi rồi." - Tôi hơi buồn, nhận lấy. Dù là phúc hay họa, tôi vẫn không muốn khô quắt trước khi tới nơi đâu.

"Hãy tự hào vì nó cậu Hiyo. Nó chưa bao giờ là thừa thãi cả." - Berryblue nhẹ cười.

"Tôi mong là vậy." - Tôi cười ngượng - "Giờ tôi xin phép."

"Ừ. Hãy nghỉ ngơi cho tốt."

"Tôi sẽ làm vậy. Cảm ơn." - Tôi lễ phép cúi chào trước khi rời đi.

Trở về phòng mình, tôi không chần chừ mà lăn ngay lên giường nhanh chóng chìm ngủ một giấc, hoàn toàn bỏ quên vết thương trên trán. Tất nhiên, nó đau. Nhưng lúc này tôi cảm thấy rất mệt. Cứ như, bị một thứ gì đó rút sạch năng lượng sống vậy.

[DN Drangon ball] Người pha chếNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ