melon touch

695 78 6
                                    


Trong lòng Wonwoo ngập tràn sự hoài nghi và khó chịu, Soonyoung gọi điện cho anh một cuộc vào sáu giờ tối, nói là cần người đón vì không thể về nhà một mình được. Thật ra vì Soonyoung chưa bao giờ gọi điện yêu cầu người yêu tới đón mình, Wonwoo hoài nghi. Còn khó chịu vì đứng ở đây đã được hơn nửa tiếng rồi vẫn chưa thấy bóng dáng bạn trai mình đâu

Wonwoo đứng dậm chân một lúc lâu ngoài khuôn viên trường đại học, một tay cầm điện thoại điên cuồng bấm. Hẳn là ai đi qua cũng chỉ tưởng đấy là một thanh niên bình thường, mặc hoodie chùm kín mũ và bực mình vì không kịp đăng kí tín chỉ cho học kì mới. Sự thật thì không phải thế

Nhìn trạng thái hoạt động của người nọ đã tắt đèn được nửa tiếng, Wonwoo thở dài, đút điện thoại vào túi quần. Hơi duỗi người rồi lại ngồi xổm xuống vì mỏi, tiện tay lôi từ túi áo hoodie ra bao thuốc dở. Sinh viên mà, rượu chè, thuốc lá đủ cả, ít nhất thì anh ta tự biến điểm dừng cho mình

Chỉ vừa mới rít được một hơi, khói trắng nhả ra từ miệng và cái mùi thơm thơm ngọt ngọt của dưa lưới sộc thẳng lên mũi, tê dại điên người. Nhà trường có cấm sinh viên hút thuốc trong khuôn viên trường, khổ nỗi đám sinh viên vừa thi xong học phần đầu năm liền được nghỉ vài tuần, Wonwoo ngang nhiên châm thuốc mà chẳng sợ ai. Rít đến hơi thứ tư liền giật mình vì tiếng thông báo tin nhắn của điện thoại, Wonwoo đứng thẳng người dậy, lôi điện thoại ra nhìn, nhìn được lại mỉm môi cười kì quái

"Sắp ra đến rồi, đợi chút đi"

Vứt điếu thuốc trên tay xuống dưới đất, Wonwoo còn chưa yên tâm, dí mũi giày thể thao đắt tiền để dập tắt hẳn tàn thuốc cháy, lôi ra một viên kẹo bạc hà, bóc vỏ rồi bỏ vào miệng. Soonyoung không thích mùi thuốc lá, mặc kệ nó có thơm mùi dưa lưới hay mùi dâu tây

Wonwoo đợi Soonyoung từ lúc viên kẹo còn nguyên đến khi viên kẹo bẹo hình bẹo dạng, tan đều trong miệng anh thì mới thấy bóng dáng Soonyoung bước ra bên ngoài

Soonyoung là vũ công chính của câu lạc bộ trường, đảm nhiệm vai trò chính trong các buổi luyện tập là biên đạo và giảng dạy. Có lẽ vì thế Soonyoung rất để ý đến đôi chân của mình, cớ vì sao hôm nay cậu lại đi chân đất, giày có lẽ đã đút vào balo, bước đi lững thững tiến về phía Wonwoo

Wonwoo từ xa đã thấy không ổn, giật mình cắn vỡ viên kẹo trong miệng khi phát hiện bàn chân phải rướm máu của Soonyoung, nuốt chửng viên kẹo rồi liền chạy nhanh tới, không nói không rằng xốc cậu lên vai cõng đi

"Này, bỏ ra, làm cái gì đấy"-Soonyoung bị xốc lên đột ngột, mất thăng bằng cố bấu víu, ôm lấy cổ Wonwoo

"Ngoan nào, đi nữa là uốn ván chết mẹ cậu đi"

Wonwoo cõng Soonyoung trên lưng, bàn tay vẫn còn sức vỗ vào mông cậu một cái. Soonyoung cũng biết điều, mà phần lớn là sợ chết thật nên im ngay chẳng dám hó hé gì nữa

Định là sẽ đưa Soonyoung lên phòng y tế sơ cứu trước mới đến bệnh viện, vì bệnh viện gần đây nhất cũng cách trường 30 phút đi ô tô, chỉ trách khuôn viên trường đại học này lại ở một cái chỗ khỉ ho cò gáy cách xa trung tâm thành phố, cũng trách luôn phòng y tế vì đám sinh viên được nghỉ nên cũng chẳng có ai túc trực

Wonsoon | đắmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ