Chap 9

679 27 0
                                    

Mấy ngày sau Lâm Duẫn Nhi cũng không trở về Đông Phong cung, vẫn ở lại Ninh Vân cung, nàng không dám gặp Trịnh Tú Nghiên, cho dù Trịnh Tú Nghiên không yêu nàng đi nữa, nàng cũng không muốn bị người mình yêu ghét, Lâm Duẫn Nhi càng sợ bản thân sẽ thay đổi ý định không muốn rời đi Trịnh Tú Nghiên, đến lúc đó Niệm Dao đem hai mẹ con nàng đi xử tử, Lâm Duẫn Nhi có chết vạn lần cũng không thể chuộc hết tội lỗi của mình. 

"Kỳ nhi đã lâu rồi chúng ta không đi săn bắn, hôm nay ngươi chuẩn bị cùng trẫm ra ngoại thành đi săn" 

Lâm Duẫn Nhi cũng không tiện cự tuyệt, nàng thay một thân y phục săn bắn màu đen, bình thường phong lưu tao nhã, ngọc thụ lâm phong, bây giờ cả người liền toát ra loại anh tuấn tiêu sái, khí khái bất phàm, ánh mắt tuy vẫn tà mị lạnh lùng như trước, nhưng cũng đủ cho một đám mỹ nữ phi tần của hoàng thượng cũng phải nhìn nhiều mấy lần, Đoàn Cảnh Đế đứng bên cạnh Lâm Duẫn Nhi, hắn cũng cảm thấy oai phong của mình bị giảm đi mấy phần, xem ra tuổi tác đã cao, hắn ho nhẹ một tiếng, lên ngựa đi ở phía trước, Lâm Duẫn Nhi thúc ngựa đuổi theo, còn có mấy vị đại thần cùng hộ vệ cũng đi theo phía sau, mọi người cũng chỉ đi theo góp vui, từ xưa đến nay gần vua như gần cọp, mọi người đều hiểu đạo lý này, cho nên không muốn giành hết oai phong của hoàng thượng. 

Lâm Duẫn Nhi trong lòng cười thầm, nàng cũng biết Đoàn Cảnh Đế là người trọng mặt mũi, cho nên cũng chiều theo ý hắn, giả bộ ra tay bắn hụt, lát sau Đoàn Cảnh Đế vui vẻ mang thành quả của mình trở về, còn sai ngự trù làm thịt mấy con vật hắn săn được, mở yến tiệc chiêu đãi mọi người, tuy là không phải việc quan trọng gì, nhưng hoàng hậu tất nhiên cũng phải đến, mà Trịnh Tú Nghiên là thái tử phi tất nhiên cũng phải đến, nàng ngồi bên cạnh Lâm Duẫn Nhi, trước giờ nàng chỉ ăn chay, bây giờ nhìn mấy món ăn này nàng cũng không thể ăn.

Lâm Duẫn Nhi có sai người làm mấy món cho nàng, nhưng bây giờ Trịnh Tú Nghiên ăn không nỗi nữa, ngược lại cảm thấy buồn nôn, lấy tay che miệng của mình lại chạy ra ngoài, tất cả mọi người ngồi ở đây bị hành động của nàng làm cho kinh ngạc, Lâm Duẫn Nhi thấy vậy cũng chạy theo, lấy tay nhẹ nhàng vuốt lên lưng của Trịnh Tú Nghiên, Lâm Duẫn Nhi tự trách bản thân quá vô tâm, không nghĩ đến nàng đang mang thai, lại để nàng chịu khổ sở như vậy. 

"Ngươi không sao chứ ?" 

Trịnh Tú Nghiên lắc đầu, chẳng qua chỉ là buồn nôn cũng ói không được, nhìn đến vẻ mặt lo lắng đang nhíu mày của Lâm Duẫn Nhi, nàng cảm thấy có chút áy náy, lại không biết nên nói gì cho phải, Lâm Duẫn Nhi cũng không trở lại yến tiệc mà đưa nàng về Đông Phong cung, sai người đi làm một chút điểm tâm cho nàng dùng, đang muốn rời đi lại bị thái giám chạy vào thông truyền hoàng thượng giá lâm, Lâm Duẫn Nhi cũng không biết hắn đến đây làm gì, đứng dậy nghênh tiếp. 

"Miễn lễ, trẫm hỏi hoàng hậu mới biết được thái tử phi đang mang long thai, trẫm đến đây là để thăm nàng cùng hoàng tôn" 

Lâm Duẫn Nhi bị lời của hắn làm cho á khẩu, nhất thời cũng không biết nên nói gì bây giờ, Niệm Dao cũng bị tình thế ép buộc mà nói ra, nàng cũng biết sớm muộn Đoàn Cảnh Đế sẽ biết được việc này, nhưng nàng đã hứa với Lâm Duẫn Nhi, để cho Trịnh Tú Nghiên ở lại đây cho đến khi hạ sinh, mới để nàng rời đi,bây giờ mọi việc bị bại lộ, đây cũng không biết là phúc hay là họa, nếu là họa có tránh cũng không khỏi. 

Thề ngôn truyền kiếp (Yoonsic Ver)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ