Chương 7

879 82 7
                                    

Thuận Vinh dẫn Tri Huân đi dạo sau khi dùng bữa tối. Hắn dẫn cậu đi đến cạnh bờ sông, chắc là muốn hóng gió chăng? Thấy cậu hai ngồi xuống bãi cỏ xanh mướt, Tri Huân bèn bắt chước ngồi xuống.

"Quoa, hôm nay ngày rằm. Trăng nay lại tròn đẹp quá ha cậu"- Tri Huân ngẩng mặt lên xuýt xoa. Hôm nay ngày rằm, trăng sáng rọi xuống mặt nước lung linh vô cùng.

"Sao quá trời luôn. Mà..không đẹp như ở nhà con"- Tri Huân lại nhớ về những ngày tháng trước.

"Thích ngắm sao hả?"

"Dạ. Lúc trước ở trong nhà chán lắm. Chỉ chờ đến hôm rằm để mà chạy ra sân ngắm sao"- cậu cười khúc khích.

"Trẻ con"- Thuận Vinh nhìn cậu, khoé miệng thoáng cong lên một đường.

"Cậu..."- Tri Huân có ý định phản bác nhưng rồi lại thôi vì sợ lỡ lời.

"Đi về nghỉ ngơi, ngày mơi còn mần chuyện khác"

Thuận Vinh đi đến xe, theo sau là Tri Huân. Hai người về đến khách sạn, Tri Huân lại thấy lúng túng đôi chút. Chính vì là cậu phải ở chung phòng với cậu hai.

Cái khó là Tri Huân biết cậu hai không thích ở cùng với người khác, nhưng cậu một mạch bước thẳng lên phòng mà không nói gì thêm nữa. Lý Tri Huân lại là người ăn kẻ ở, cậu căn bản không dám hỏi cậu hai tối nay mình ngủ ở đâu, cũng không dám mở lời xin cậu hai cho ra ngoài xe ngủ.

Tri Huân bước chậm lại, chờ khi cậu hai đã bước vào phòng, cậu lại đóng cửa lại mà đứng bên ngoài. Cậu nghĩ mình không nên vô trong, cứ đứng ở đây coi bộ hay hơn.

Bên trong kia không có động tĩnh gì, Tri Huân cứ đứng đó mân mê ngón tay trắng nõn của mình. Cậu đứng như người gác cửa, định bụng chờ khi nào cậu hai cho phép vào mới vào.

Từ xa một người đàn ông cao to đi về phía cậu . Đoạn bước đến gần Tri Huân, gã ngừng lại đôi chút, khẽ nhếch miệng rồi kéo cậu về phía mình.

"Em trai, tối nay cùng anh chứ?"- gã xoa xoa eo cậu, động tác khiến Tri Huân rùng mình mà đẩy người đó ra.

"Ông làm gì vậy? Đừng đụng vào người tôi"

"Người đẹp, sao lại không biết nói lời ngon ngọt vậy. Cơ mà không sao, bất quá tôi thích"- gã nhào đến Tri Huân.

Cậu né tránh người kia, lưng đập vào nắm cửa phòng khiến Tri Huân đau điếng người.

"Người của tao, mày cũng dám đụng?"

Từ phía sau cậu hai đỡ lấy Tri Huân kéo vào lòng, tay khẽ xoa xoa lưng cho cậu. Ngược lại, ánh mắt cùng lời nói đều phát ra mùi thuốc súng.

"Anh Vinh? Em xin lỗi, em không biết.."- gã đàn ông vừa thấy Thuận Vinh liền kinh ngạc mà sợ hãi.

"Mày.."- hắn chỉ thẳng vào mặt tên kia.

"Cút về Précieux chịu phạt. Hai ngày nữa, lô súng cập cảng. Tự mà biết mình phải làm gì"

"Vâng, em biết rồi. Em sẽ cho người ra đón hàng"

"Mày đích thân đến đó!! Cảm thấy mình không làm việc được nữa thì biến cho khuất mắt tao. Đừng có suốt ngày trốn việc chơi gái. Để tao thấy một lần nữa..không yên đâu"

[SOONHOON] Gởi tặng em vì tinh tú của một đêm ThuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ