Chương 19: Tớ Về Rồi ( END )

28 3 0
                                    

Bầu trời đã dần sáng, Mặt Trời tỏa nắng đến khắp nơi trên thành phố, Kiều Nghi đã thức dậy sau khi ngủ thêm vài tiếng. 

Nàng bật điện thoại lên và nhận thấy tin nhắn mà Mẫn Anh đã gửi trong khi nàng vẫn còn đang ngủ, vui vẻ nở một nụ cười rồi nhanh chóng soạn tin trả lời cô.

- Tớ đã dậy rồi, cậu ổn không? Có đau đầu không?

Nghĩ ngợi một chút, Kiều Nghi bỏ điện thoại trên tay xuống rồi đi vệ sinh cá nhân, xong xuôi thì lại chạy đông chạy tây bỏ đồ vào vali, nào là hộp, quần áo, vân vân và mây mây, đủ loại đồ bên trong 2 chiếc vali to đùng của nàng.

" Nghi!! Xuống ăn sáng" 

Nàng lật đật chạy xuống bếp và ngồi ăn sáng với mẹ của mình, bữa sáng khá đơn giản nên cả hai ăn rất nhanh, Kiều Nghi ăn xong định dọn dẹp thì mẹ nàng cất giọng hỏi

" Con thật sự là đang quen Mẫn Anh? Chia tay Lâm Hy rồi? Không hối hận chứ?" 

Kiều Nghi tay cầm chén đĩa định xếp gọn để  đem đi rửa, nghe mẹ hỏi liền khựng lại và ngước mặt lên nhìn bà

" Mẹ à, con đã nói cho mẹ nghe hết rồi, con đã chia tay Lâm Hy rồi!!" Nàng nói

" Nhưng hơn 10 năm yêu nhau lận đó, con không cảm thấy tiếc sao?" 

" Tiếc chứ ạ, nhưng con không tiếc vì chia tay chị ấy sau hơn 10 năm bên nhau" 

Nàng cười, đem chén đĩa hướng tới bồn rửa rồi mở vòi nước ra bắt đầu rửa. Mẹ nàng uống một ngụm nước rồi nhìn bóng lưng nàng và tiếp tục hỏi

" Thế...con gái của mẹ là đang tiếc về điều gì, nói mẹ nghe xem nào" 

" Điều mà con tiếc chính là....trong hơn 10 năm đó, con chưa từng nhìn về phía sau con dù chỉ một lần, con tiếc vì đã từng vô tình bỏ lỡ cậu ấy" 

" Con có từng nghĩ tới việc sau này Mẫn Anh sẽ phải lòng 1 người khác như Lâm Hy đã làm với con không?" Mẹ nàng hỏi

" Dạ không, con tin chắc Mẫn Anh sẽ không như thế" Kiều Nghi nói

" Vì sao con lại tin như thế? Đừng tin vào những lời hứa suôn, con gái à" 

" Mẫn Anh không hứa suôn đâu mẹ, cậu ấy đã chứng minh qua từng ấy thời gian, trong lòng chỉ hướng về một người mà chưa từng buông bỏ" Nàng nói 

Càng nói về Mẫn Anh thì nụ cười trên môi Kiều Nghi càng rõ và tươi tắn hơn, mẹ nàng cảm nhận được nàng hạnh phúc như thế thì không hỏi nữa. 

Từ khi quen với Mẫn Anh, bà thấy Kiều Nghi thay đổi hẳn so với 1 năm trước. Nàng từ một cô gái lúc nào cũng lo sợ Lâm Hy ghen tuông với bạn bè mình, đến cả đi chơi hay làm thứ mình thích đều không được, thì nay đã là một người được tự do bay nhảy, đi chơi cùng bạn bè, được làm điều mình thích, và quan trọng là phía sau lưng luôn có một người con gái khác sẵn sàng đỡ lấy nếu nàng có vấp ngã.

" Rồi con tính khi nào sẽ về với Mẫn Anh?" Mẹ nàng hỏi

" Con tính tới tối sẽ về" Kiều Nghi nói

" Tối? Về tới đó là đã khuya rồi, con định để Mẫn Anh thức khuya đợi con sao?" 

" Cậu ấy giờ đó vẫn còn thức, không có con thì cậu ấy chẳng bao giờ ngủ sớm đâu" 

[BHTT] Tuổi ba mươiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ