Pooh Krittin đã không ghé quán được mười ngày. Pavel đánh dấu x màu đỏ lên lịch để bàn, còn vài ngày nữa là sẽ tới sinh nhật của ai kia rồi và những ngày đánh dấu cũng là ngày Pooh không đến. Anh không khỏi thắc mắc rằng mấy ngày qua Pooh đã làm gì mà không ghé sang quán coffee của mình, phải chăng là người ta tìm được một nơi khác pha coffee ngon hơn của anh? Thậm chí Pavel còn không thấy được chiếc siêu xe màu trắng ngà của cậu chạy ngang quán nữa.
Pavel thề là anh không có lo lắng gì cho Pooh đâu, thật đấy, chỉ là mất một vị khách mà anh có thể chặt chém ly espresso lạnh từ 90 baht lên 150 baht mà thôi.
Để thời gian trôi qua nhanh chóng hơn, Pavel tìm chuyện gì đó khác để làm. Anh dặn dò cho nhân viên trông chừng quán, còn dặn thêm nếu có ai đó cắt tóc mullet mà hơi xoăn chạy chiếc xe màu trắng ngà ghé thì hãy gọi anh xuống.
Quán coffee 134340 thật ra cũng là nhà của anh, Pavel cải tạo tầng trệt và tầng hai làm không gian quán, còn tầng ba có ban công phía trên cùng sẽ là nơi anh nghỉ ngơi.
Tầng ba có hai phòng khá rộng, một cái là phòng ngủ chính, phòng còn lại để dùng cho khách nhưng nó được anh sửa sang lại để thông với phòng ngủ, làm rộng không gian ra hơn, có thêm một chỗ nhỏ để dùng làm nơi nấu ăn.
Pavel cầm mấy cuốn sách trên giá bày trong quán rồi lên lầu, mãi cho đến bảy giờ tối nhân viên đã thay ca liên tục hai lần rồi anh vẫn không nghe bảo rằng Pooh có tới.
Anh chặn ngang trang đang xem bằng một bông hoa khô rồi gấp cuốn sách lại, mở tủ quần áo tìm đồ để tắm rửa, sau đó lại xuống dưới quán kêu nhân viên nghỉ. Pavel quyết định hôm nay sẽ đóng cửa sớm một hôm rồi đi ra ngoài tìm gì đó ăn lót bụng.
...
Pooh mệt nhoài nằm trên giường, chôn mặt cùng mái tóc rối bù xù sâu vào trong gối ôm, trên trán cậu lấm tấm mồ hôi, đôi mắt với hàng mi dài khẽ chớp, bên đuôi mắt đỏ hoe còn vươn vài giọt nước lấp lánh trên mi, thoáng cái chạm xuống gối rồi tan biến.
Cậu không biết mình khóc vì điều gì nữa, chỉ là trong tâm trí đột nhiên nhớ lại rất rất nhiều thứ, luôn có một người làm cậu vừa hạnh phúc lại vừa làm cậu đau khổ, sau đó là những ký ức vui vẻ khi cả hai ở bên nhau, cho đến khi tỉnh lại Pooh không còn nhớ gương mặt của người ấy nữa. Thế nhưng cảm giác quen thuộc cùng tình cảm mãnh liệt mà bị bỏ quên ấy khiến tim cậu đau nhói, rõ ràng là yêu nhiều lắm mà chẳng nhớ là ai. Điều duy nhất mà Pooh nhớ rõ ràng trong ký ức chớp nhoáng lúc ấy, chính là khi cả người cậu đổ xuống trên nền đất lạnh băng, toàn thân đầy máu đau đớn đến nhúc nhích không được, trong khoảnh khắc đôi mắt nhoè đi hiện lên cuộc gọi của ai đó. Lúc ấy Pooh chỉ nghĩ, sau khi tỉnh lại nhất định sẽ gọi lại cho anh ấy, kẻo người ấy tìm kiếm cậu, Pooh không muốn người ấy phải khóc.
Chỉ là bây giờ, tâm trí nhớ là thế, nhưng Pooh sẽ gọi cho ai bây giờ? Đó có phải là Pavel không, cái người chủ tiệm quán coffee khá là cục súc ấy, miệng lúc nào cũng từ chối cậu, người mà khiến trái tim Pooh ba năm trôi qua mới biết cảm giác rung động trước ai đó là thế nào.
Cửa phòng Pooh đột nhiên bị mở ra, em trai cậu bước vào tới khuôn mặt lo lắng. Nó bước đến nhìn thấy anh trai nằm trên giường rũ rượi, cả người không có sức sống, vùi đầu vào gối, còn nghe tiếng nức nở nghèn nghẹn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[PoohPavel] 134340
FanfictionThời còn đi học Pavel theo đuổi Pooh suốt 1 năm cũng được người ấy đồng ý, yêu nhau đến năm thứ hai đột nhiên Pooh mất tích. Ba năm sau khi gặp lại nhau ở tiệm cà phê của Pavel, Pooh nhận ra Pavel là người đặc biệt trong cuộc sống của mình nhưng cậ...