_______________
Buổi sáng trời trong xanh. Jimin tỉnh dậy sau giấc ngủ chỉ vừa hơn 2 tiếng. Đêm qua, cậu thật sự đã khóc rất nhiều.
Giờ thì ổn hơn rồi.
Cậu mở tung cửa sổ, kéo rèm hoa ra, hít một ngụm không khí căng cả lồng ngực. Rồi cậu chợt phì cười vì hành động ngốc nghếch của mình. Ở đây là Seoul chứ đâu phải nơi có không khí trong lành.
Jimin xuống nhà định chuẩn bị bữa sáng cho Taehyung. Căn bản là cậu đã trút hết uất ức trong lòng nên thoải mái hơn hẳn. Bây giờ gặp anh có lẽ sẽ tốt hơn. Chỉ đêm qua thôi, cậu không có qua phòng anh xem anh ngủ, là cậu đã nhớ anh lắm rồi...
Mùi thức ăn lan tỏa trong phòng bếp. Taehyung anh đang xoay lưng về phía Jimin. Tiếng dao cắt thái lộc cộc, tiếng hối thúc của nồi canh sôi trên bếp, rồi tiếng anh thở dài hòa lẫn vào nhau.
-Tôi xin lỗi...
Jimin còn chưa kịp nói gì thì Taehyung đã lên tiếng. Anh biết cậu đã vào rồi ư?
- Nói như thế được không nhỉ? Hay là để lại đống thức ăn này làm quà xin lỗi là xong... Aishii~ Tên ngốc đó! Ngu ngốc! Con nhợn đến từ hành tinh cáu bẩn. Ta sẽ xử đẹp ngươi sau!!!
Thì ra là Taehyung đang tự nói với chính mình về việc phải xin lỗi Jimin thế nào vì đêm qua, anh nhận ra những lúc ở bên Jimin, anh thật là quá đáng mà.
- Con nhợn đến từ hành tinh cáu bẩn à... Xin lỗi như thế thì ai mà chấp cho nỗi hả anh giai - Jimin ngồi xuống bàn ăn - Nhanh nhanh lên, tôi đói rồi.
Taehyung giật mình quay lại, anh sửng sốt nhìn Jimin. Lóng ngóng giải thích biện hộ cho bản thân. Nhưng Jimin cậu đâu có nghe lọt tai lọt não, vì choáng hết tâm trí cậu là hình ảnh Taehyung đeo tạp dề nấu ăn vào buổi sáng cho cậu. Nói ra thì... giống như một anh chồng nấu ăn cho vợ vậy. Nghĩ đến đây, Jimin chợt cười toe.
- Xong chưa? Giải thích nhiều rối lắm. Ăn trước đã.
- Chờ một chút.
Taehyung dọn thức ăn sáng lên bàn, rồi lay hoay dọn dẹp cái bếp bừa bộn mà anh bày ra. Taehyung nấu ăn không tệ, phải gọi là ngon mới đúng. Nhưng mà mỗi lần anh vào bếp, là coi như ở đấy trở thành đống hỗn độn bừa bộn. À... có vẻ giống chuồng heo.
- Ăn đi, tôi hôm nay phải đi xa - Taehyung nhìn lại đồng hồ, đã hơn 7 giờ sáng, đáng lẽ anh phải đi sớm hơn cơ - Có thể không về trong ngày được...
Anh đi lên phòng, có vẻ như tìm khóa xe của mình. Tính anh không phải là cẩn thận nên việc tìm những thứ lặt vặt như khóa xe cũng khá vất vả. Nhưng mà không sao, mỗi lần anh đi về và vứt khóa xe ở đâu đấy là Jimin nhặt lại treo lên cửa phòng của anh. Như thế, con người bất cẩn này sẽ không hoảng loạn lên vì nghĩ mình bị mất khóa xe. Riết rồi thành thói quen, Taehyung mỗi lần đi đâu là phải lên phòng chộp vội chiếc khóa xe treo trên cửa phòng rồi nhanh chóng xuống nhà chuẩn bị rời đi.
- Cho tôi đi với được không?
Jimin vội lên tiếng khi Taehyung vừa định mở cửa nhà đi ra.
- Tôi đi thăm mộ, theo làm gì? Với lại nhóc không thể tiếp xúc với ánh Mặt Trời mà.
- Tôi sẽ ngồi trong xe thôi. Nhé nhé nhé! - Jimin trưng ra bộ mặt đáng yêu nhất có thể để nài nĩ Taehyung.
BẠN ĐANG ĐỌC
[FanFicBTS] [VMin] Cưới em nhé!
FanfictionĐây là một câu chuyện tớ viết cũng khá lâu =)) Nội dung nó cũng hơi cầu kì và hường lắm =)) Lần này sẽ thử với VMin vì tớ bắt đầu tung sịp hai trẻ =)) _______________ Author: _Tặc Tặc_ Group: BTS_VK_BTS