୭ 🧷 ✧ ˚. ᵎᵎ 🎀
"dcm, mun hyeonjun, choi wooje, lee minhyung, về hết đây ngayyyyy."
tiếng hét thất thanh của hỗ trợ nhà t1 qua chiếc loa điện thoại nghe thật chói tai, bọn họ vừa ra ngoài sắm ít đồ cho mùa đông thì liền nhận được cuộc gọi định mệnh, nó to và gấp gáp đến mức cậu không nhắn tin từ tốn như mọi hôm là biết, đây không phải chuyện bình thường.
cháy trụ sở, nổ trụ sở, sập trụ sở? hay khủng bố tràn vào trụ sở? không không, chắc chắn không phải, nếu có mấy chuyện đại loại như vậy thì minseok đã lo xách dép chạy đi chứ không chờ để gọi họ đâu. cả đám vừa nghĩ vừa gật gù, lần nữa bị tiếng hét của cậu mà sực tỉnh, ba chân bốn cẳng chạy về ngay lập tức.
mấy ông thần đã cố gắng lội bộ một đoạn dài để về tới nơi nhanh nhất có thể, bước thêm vài bước lên trên tầng, các cặp mắt liền chú ý ngay vào cái nhóm với số lượng tầm 3-4 người đang quay quanh một cái gì đó, cái gì đó? cái gì đó??
chậm rãi tiến lại gần, thật chậm, chậm và chậm.
minseok đang quỳ một chân dưới nền đất, ngửi thấy thoang thoảng mùi hương quen thuộc liền quay đầu lại, mặt cậu nghi hoặc, mấy ông này đi ăn cướp ăn trộm gì hay sao mà lén lút dữ vậy.
"về rồi đó hả?"
"e-ê...ê cái gì kia...?" - giọng của tên hổ nhưng không hề hổ báo, hắn ngập ngừng đoạn.
'bốp', một cái cú đầu được giáng xuống đầu của tên dượng họ mun kia, hắn chỉ biết ôm đầu kêu oai oái, tính mở mồm hỏi thêm thì bị ánh mắt bén như viên đạn của cậu liếc xéo mới chịu ngoan ngoãn im lặng.
"cái gì là cái gì? ăn nói cho đoàng hoàng."
minseok chống nạnh, tì vào cạnh bàn, cậu đứng nghiêng sang bên để hở ra một khoảng đủ để thấy người đang ngồi đằng sau cậu.
choi wooje và lee minhyung do biết thân biết phận nên không dám hồ đồ như tên mun hyeonjun kia, chỉ lặng lẽ quan sát với sự tình khó hiểu, bọn họ thấy rõ, đằng sau hỗ trợ nhà họ chính là một đứa bé, bé ta có cái má phúng phính, ngồi khép chân trên cái ghế lười rất lịch sự, đầu xoay qua xoay lại quan sát mọi người xung quanh mình với đôi mắt to tròn, đặt biệt, bé rất giống với ai đó.
lee minhyung đứng như trời trồng một lúc thì rút chiếc điện thoại ra, dùng vân tay mở khoá xong liền vào album, lục lục vài hồi rồi giơ lên mặt bé đó đối chiếu, rồi xong luôn, khác gì đâu.
gã gấu còn đang mắt chữ a mồm chữ o thì nhóc wooje đã nhanh nhảu tiến lên hỏi minseok.
"anh ơi, đây là em trai của sanghyeok ạ, hay là...?"
"em nghĩ sao thì là vậy đó." - cậu thở dài, nhìn xuống đứa bé phía dưới. còn nó nuốt nước miếng xuống cổ họng, tinh thần vẫn nghi ngờ tới cùng, liền đổi hướng người để hỏi.
"bé ơi em tên gì thế?"
"em tên là lee sanghyeok"
"thế năm nay em bao nhiêu tuổi?"
"dạ dạ em 5 tuổi á"
nó ngoảnh mặt sang nhìn các anh cũng chẳng khác nó là mấy. cả bầy như bị hoá đá, đứa trẻ này giống hệt anh của bọn chúng, ý là tấm hình anh chúng khi còn nhỏ ấy, ôi mẹ ơi, như khuôn đúc ra lee sanghyeok thứ hai vậy.