🤲: lee sanghyeok có tài nấu ăn, tài lanh...(?)
୭ 🧷 ✧ ˚. ᵎᵎ 🎀
"anh nghĩ ra rồii em yêu."
"anh nghĩ được gì?"
lee sanghyeok đầu tựa đùi hắn, một tay họ park vuốt ve từng sợi tóc mềm mướt của em, một tay cầm sách, riêng bạn mèo nhỏ yên phận nghịch mấy sợi dây ruy băng cho mèo để giết thời gian, nhưng cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến vì quá chán nản, em trề môi, vung tay vung chân, nằm ngửa ra, vừa phàn nàn tại sao lại chán thế thì sực nhớ đến thứ gì đó, tích tắc liền ngồi bật dậy rời khỏi vòng tay rắn chắc của hắn, chạy ton ton ra chỗ khác.
park dohyeon vừa xong việc ở công ty, đêm muộn tăng ca nên có chút uể oải, hắn còn bận chăm chăm vào cuốn từ điển dang dở, miệng vẫn trả lời nhờ phản xạ nhanh, vắt chân lên bàn không chú ý tới hành động của anh người yêu, tuỳ ý chiều chuộng để anh được lục tung cả căn nhà bừa bộn lên. em mèo nghịch ngợm đang tìm món đồ mà mình bỏ xó cả tháng nay, mãi mới nhớ đến sự tồn tại của nó, em ta như mở cờ trong bụng.
"anh muốn nấu ăn, mãi mới mò ra được cuốn sách này."
sách á? dohyeon ngoáy đầu ra đằng sau, hắn nheo mắt nhìn kỹ chút vật hiện ra sừng sửng trên tay em, ô là sách thật này, anh người yêu của hắn mê mấy cái kĩ năng nấu nướng hồi nào đấy. hắn phì cười, nay trời sẽ trở mưa nhỉ? bởi vì hắn còn nhớ như in trước khi yêu nhau em ta còn la làng, ghét cay ghét đắng một mực tuyên bố không chạm vào bất kì thứ gì liên quan tới nấu ăn cơ mà, giờ lại nổi hứng thế nên hắn bất ngờ thật.
kể ra thì trước giờ park dohyeon làm nhân viên văn phòng thường làm ca vào buổi tối, còn em đang theo ngành sư phạm, tức giáo viên, nên trước khi mặt trời lặn, là thời điểm em vắng mặt, hắn sẽ ở nhà phụ sanghyeok công việc cho xong xuôi tươm tất đâu vào đấy mới yên tâm đi làm. thời gian biểu của cặp tình nhân trái ngược nhau, người ở nhà ban ngày người thì ban đêm.
từng có sự cố đợt đấy làm sanghyeok khá rén việc vào bếp, làm bánh thì bánh hư, nấu canh thì nem nhầm gia vị, vài món đơn giản thì cho là tạm ăn được đi, chi ít mọi người ăn trúng cũng không phải bị ngộ độc thì cũng là bụng cồn cào, ôm nhà vệ sinh cả buổi chẳng rời.
ầu, nghĩ lại mà ớn lạnh. em từ bỏ luôn cả ý nghĩ bước chân vào bếp từ ngày đấy, may sao từ khi yêu park dohyeon, hắn bù trù cho em được khoản nấu ăn dở tệ này. hắn nấu ăn rất ngon luôn nhé, sống chung với nhau 2 năm mà em được hắn nuôi mát tay nhờ mấy món ăn này đó. công nhận hắn chăm em kỹ tới mức ngày 3 bữa hắn đều siêng năng nấu cho sanghyeokie dù có trễ hay bận.
nhưng lâu dần em cũng thấy áy náy, bạn nhà nấu ngon thì ngon thật, xong tự hỏi ai đời đi ăn chực người yêu mãi thế không? ít nhất mình cũng phải nấu một bữa ra trò chứ. và sau cùng, đây là toàn bộ lí do cuốn sách em cầm nắm trên tay được đón về, nhưng bằng cách thần thánh nào đó nó đã bị quên lãng đi.
"không sao, mình đã nhớ ra nó rồi, giờ tới lúc thực hành thôi."
"để em phụ anh nhé."
hắn sắn tay áo đứng dậy bước đến cạnh người yêu, vòng tay ôm eo nhỏ của em, đặt môi cạnh má mèo thì thầm.
"không, em đi ngủ đi dohyeon, em mới về nhà sáng nay đúng không? em đã thức gần 15 tiếng rồi" - em dùng tay đẩy mặt hắn ra xa, em cự tuyệt hắn hoàn toàn, định dùng hành động tình đó dụ dỗ em à? mơ đi.