🌱: feodora – món quà thiêng liêng
୭ 🧷 ✧ ˚. ᵎᵎ 🎀
"anh có gặp được cậu ấy chưa?"
"anh có, từ xa thôi."
"thế nào?"
"em ấy cười rồi, trông xinh lắm." - hắn nhấp môi ngụm rượu trên tay, trực tiếp đáp trả đối phương. miệng hắn hở ra lẩm bẩm vài chữ đủ mình hắn nghe. bae junsik cười xoà, anh cảm thấy hôm nay vị này có chút lạ lùng, tự dưng nằng nặc đòi anh phải đưa hắn tới gặp em cho bằng được. xong lại bị lôi đến quán rượu làm vài ly.
"từ ngày anh đi, sanghyeok ít nói hẳn, gần như cậu ta chỉ tập trung vào làm việc như cái máy vậy đấy anh. ây da, em cảm thấy vòng bạn bè của cậu ta ngày càng kéo hẹp lại."
bae seongwoong giương cao đôi lông mày như thể biểu thị sự ngạc nhiên dành cho câu nói của anh, hắn vốn biết bạn nhỏ của hắn là một người trầm tính, em không có hứng thú nhất định, càng không có sự chủ động, nếu người ta không chạm đến thì cũng chẳng có lí do để em đụng vào họ. vùng ranh giới em đặt ra rất bé, chỉ những kẻ đủ tiêu chuẩn mới có thể vượt qua, những kẻ quan trọng của thần, cùng thần vang lên bản thánh ca cho vương triều đỏ.
huống gì được ví là phép bổ trợ thứ 3 của faker, từng được xem là cánh tay đắc lực thì việc hắn bước vào vòng tròn ranh giới là chuyện hết sức bình thường. theo chân hắn chính là thêm vài người nữa và sau này cũng vậy, kẻ đến người đi thay phiên, quy luật bù trừ đã được ban sẵn. trước sau vị thế một kẻ "hết thời" cũng phai tàn, thiết nghĩ lí do seongwoong rời đi vì không "xứng đáng" dù là biện hộ cũng không sai, hắn không nề hà chỉ giữ kín trong lòng, nói ra sẽ bị cười mất.
nhưng như này có chút hơi quá không? lee sanghyeok à, hắn phải làm gì, hắn đã đổ gục trước ngưỡng cửa thiên đàng, lớp trẻ bao quanh em là ví dụ cho bức tường cao ngăn cản kẻ đã đến tuổi, cái đầu bọn chúng đủ thông minh để đưa em rời khỏi tay hắn hay là hắn cảm thấy không thể bước thêm được bước nào nữa cũng chẳng còn quan trọng.
tiếp tục mân mê thành ly rượu, bae junsik nhìn thấu hắn đang đăm chiêu, vẻ đăm chiêu muộn phiền, thái độ trong đôi mắt ấy là bằng chứng cho sự hối tiếc của bae seongwoong, nhưng tiếc về gì thì chỉ có tâm hắn rõ.
đại hàn khi ấy rất lạnh, tiết trời mùa đông nên tối rất nhanh, hắn cảm giác đầu óc xoay vòng, cũng phải, hắn đã uống không biết bao nhiêu ly rượu, uống thoả mãn nổi sầu não, thoả mãn sự hẹn nhát luôn lấy cái cớ chạy trốn. hắn say khướt nằm xuống bàn, mặc kệ cho đứa em junsik có gọi bao nhiêu lần, hắn cũng mặc kệ.
mắt hắn nhoè, cơn say làm đảo trật tự, thật giả lẫn lộn, tên đầu đất bae đã loáng thoáng nhìn thấy bóng hình ai đấy rất thuận mắt đi đến, bóng hình mà hắn luôn khắc ghi vào tiềm thức - lee sanghyeok.
trong cơn mơ hồ, hắn còn nghe rõ được tiếng thở dài của em, mắt mèo không ngừng thăm dò xung quanh seongwoong, mắt mèo tinh ranh, mắt mèo đọc hắn như một cuốn sách. hắn nghĩ mình điên rồi, điên lắm mới tưởng tượng ra sanghyeok của hắn đang ở đây.
"sanghyeok."
"em đây, em đến rồi đây"
lời của em cất lên là một lời khẳng định chắc nịch, tháo gỡ nút thắt điên loạn trong con người hắn ta.