Chương 19: Lang quân khó cầu

254 18 16
                                    

Mục Miên Cẩn không muốn thành thân với phụ hậu, nhưng lại càng không hi vọng làm phật ý người, bèn giở chiêu bài giả bệnh cũ, nằm liệt trên giường từ đầu thu đến vào đông.

Chẳng rõ Dung Nguyệt có nhận ra nàng giả bệnh hay không, lần này cũng chẳng ép nàng quá mức, trái lại còn rất đỗi dịu dàng chăm sóc nàng. Dịu dàng đến mức, Mục Miên Cẩn cảm thấy có chút không quen, tưởng chừng người bị Dung Âm đoạt xá.

Hôm nay là Đông chí, ngoài trời tuyết bay phủ trắng cả đế kinh, trong chính điện cung Từ Ninh khắp nơi đốt than sưởi, ngoài da thịt không cảm thấy lạnh, nhưng tay chân khó tránh khỏi chút buốt giá. Mục Miên Cẩn nửa nằm nửa ngồi trên giường, tay cầm sách đọc, vừa nghe tiếng người tới đã lập tức buông sách, lật đật nằm xuống đắp kín chăn lại, giả vờ yếu ớt vô cùng.

Phụ hậu bước vào, tay bưng một bát sứ, bước chân rất khẽ. Thấy nàng vẫn nằm cuộn trong chăn, người bèn đặt bát sứ lên bàn, rồi ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng "đào" nàng ra từ mớ chăn bông dày, để nàng nằm gọn trong lòng mình. Bàn tay khẽ đặt lên trán nàng, thấy không còn nóng nữa, người mới nhẹ thở ra, cười hỏi:
"Hôm nay thấy trong người khoẻ hơn chút nào chưa?"

Bấy giờ, Mục Miên Cẩn mới mở mắt ra nhìn người. Chỉ thấy phụ hậu đêm nay không đội ngọc quan, tóc dài búi lỏng một phần, một phần buông xoã sau lưng, tuy vẫn cao quý hơn người, khí chất đã nhu hoà đi nhiều. Bình thường người ưa thích cẩm bào màu tím, hôm nay đổi bộ trường bào trắng, cổ khoác lông điêu (1), thêm vào ý cười đọng trong đáy mắt, khiến Mục Miên Cẩn cũng thoáng ngẩn ngơ. Thì ra, phụ hậu lãnh đạm bá khí thường ngày, một khi muốn dịu dàng với nàng, thì nhu tình của người có thể nhấn chìm nàng trong bể mật ấy. Tựa như khi băng tuyết vừa tan đi, đột nhiên thấy hoa mai nở trên đầu cành, còn động lòng người hơn muôn hoa đua nở.

Dưới băng tuyết vạn trượng lạnh lẽo kia là muôn vàn nhu tình mật ý. Chỉ dành riêng cho nàng.

(1) điêu: Một loài chuột to như con rái cá, đuôi to lông rậm dài hơn một tấc, sắc vàng và đen, sinh ở xứ rét, da nó làm áo mặc rất ấm, nên rất quý báu

Mục Miên Cẩn tránh đi ánh mắt đầy tình ý của người, cúi đầu đáp:
"Đã đỡ hơn rồi, phụ hậu chớ nhọc lòng."

Dung Nguyệt hơi nhíu mày, nói:
"Nàng gọi ta là gì?"

Mục Miên Cẩn ngần ngừ một lúc, mới nhỏ giọng gọi:
"Lang quân."

Đôi mắt phượng sắc bén của phụ hậu thoáng chốc lại đọng đầy ý cười, người đưa tay đặt bàn tay nàng vào lòng bàn tay mình ủ ấm, khẽ hỏi:
"Khanh khanh gọi vi phu, cớ gì không dám ngước mắt nhìn ta?"

Hai tiếng "khanh khanh" thốt ra từ khoé môi của Dung Nguyệt cũng có ý vị rất khác. Người muốn diễn vai phu lang của nàng, nhưng chẳng chịu chung hàng với đám nam nhân nơi hậu viện cung cung kính kính gọi "thê chủ", "thê quân", lại muốn tỏ rõ thân mật khắng khít giữa hai người, bèn chọn xưng "khanh khanh".

Tương truyền, sách cổ chép rằng, xưa có An Phong hầu Vương Nhung cùng phu lang vô cùng ân ái, lang quân thường gọi Vương Nhung là "khanh". Khanh là xưng hô ngang vai phải vế, thể hiện quan hệ thân mật, không câu nệ lễ tiết. Vương Nhung bảo: "Theo lễ là bất kính, sau chớ gọi thế nữa." Lang quân đáp: "Thân khanh yêu khanh, mới gọi khanh là khanh. Ta không gọi khanh là khanh, ai mới xứng gọi khanh là khanh?" Vương Nhung nghe vậy, bèn mặc cho phu lang gọi như thế.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Dec 16, 2023 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

[Nữ tôn] Chiêu Hi mật sửNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ