''Ừm.''
Tin được không?
Người vừa đáp lại cái vẫy tay chào hỏi nồng nhiệt của First chỉ với một từ "ừm" cộc lốc đấy, là Khaotung. Cậu thản nhiên gật đầu, rồi lập tức ngoảnh mặt, thong dong đi mất.
Chẳng buồn để lại bất cứ ánh nhìn nào.
Giây phút này, tưởng chừng tất cả năng lượng của First đã bị rút cạn, hắn ngơ ngác giữ nguyên tư thế trông chẳng khác gì cỗ máy ngừng hoạt động, bất giác cau mày.
Cảm giác đau nhói mơ hồ chợt dâng lên trong lòng hắn tựa lá thép mỏng cứa qua da thịt, nhanh đến nỗi vết thương chưa kịp nhỏ máu đã kết vảy.
Cũng nhanh đến nỗi First không hề nhận ra cảm xúc ấy là gì.
''Chắc nó không chú ý người chào là mình thôi nhỉ?'' First gượng cười tự lẩm bẩm, nhưng bởi lẽ do không nhìn thấy, nên hắn cũng không tài nào biết được, nụ cười của hắn lúc này chất chứa ngần nào xót xa.
FirstKhaotung! Hôm nay là ngày đánh dấu cột mốc hai năm hai cái tên này được đặt cạnh nhau. Đúng vậy, họ đã có hai năm hoạt động với tư cách partner của đối phương, bên nhau đến năm thứ sáu.
Từng đấy thời gian, không lý nào Khaotung lại chào hỏi First một cách xã giao thế được?
Đấy là những dòng suy nghĩ tự trấn an bản thân của First. Hắn vỗ lạch bạch vài cái lên mặt, nhanh chóng tiếp bước đuổi theo Khaotung.
Ngay khi cửa mở ra, tầm nhìn của First liền bị đóng chiếm bởi không gian tấp nập rôm rả. Vì đang sắp tổ chức cuộc họp sơ bộ tổng kết của công ty, nên hầu như mọi người đều có mặt.
First vừa chào hỏi mọi người vừa âm thầm đưa mắt nhìn xung quanh, nhanh chóng dừng lại trên chiếc ghế nhỏ ở góc phòng.
Người ngồi đấy cúi đầu nghịch điện thoại, hẳn là đang đắm chìm trong trận game nào đó. Cậu mặc chiếc áo sơ mi trắng oversize đơn giản không kèm hoạ tiết, tóc mái thả tự nhiên được gói gọn trong chiếc nón nhạt màu, kèm theo cặp mắt kính gọng tròn, trông hệt như một cậu học sinh đang nguỵ trang trốn đi chơi net.
Nhìn như vậy, hầu như không ai có thể nhận ra người ấy chính là Khaotung.
Ấy vậy mà vẫn có một người chỉ cần lướt mắt thôi đã biết được luôn cả game Khaotung đang chơi là gì.
First đi đến trước mặt Khaotung, cụp mắt nhìn xuống vành nón của cậu, hắn đột nhiên không tự chủ mà thốt ra đầy nghi hoặc: ''Vừa nãy mày cố tình bơ tao hả?''
Vốn dĩ First không định hỏi, hắn đinh ninh dặn dò bản thân không được để bụng chuyện đó.
Thế nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy Khaotung đang cười nói cùng những người xung quanh, sự tủi thân và không cam tâm bắt đầu nhen nhóm trong lòng hắn.
''Tao có chào mày rồi mà.'' Khaotung đáp, mắt không hề nhìn First.
First đã sai.
Không phải do không nhận ra First nên Khaotung cư xử xa lạ, thật ra thì cậu biết đấy là hắn nhưng vẫn cố ý giữ khoảng cách.
BẠN ĐANG ĐỌC
[FirstKhaotung] - UNDO
Fanfiction"Mày, tao nghĩ đã đến lúc FirstKhaotung nên trở về là First và Khaotung rồi." Hoàn tác, quay về điểm khởi đầu, họ sẽ lựa chọn bước sang hướng đi mới hay vẫn vững tin với lối đi cũ? Quá khứ yêu một, tương lai yêu mười. Chiếc truyện về FirstKhaotung d...