Chương 68

32 12 0
                                    

Trương Thiết thở dài một hơi, đang định tắt máy thì đột nhiên nghe được đối phương buột miệng hỏi:

“Tên gì?”

“Hả?” Trương Thiết hơi ngơ ra.

“Con trai của Tố Chi.”

Cái người này nói chuyện sao mà kiệm lời như vậy chứ? Trương Thiết cười thầm, lắc đầu nói:

“Chưa hỏi, đợi một lát, tôi lập tức hỏi cho anh.”

Ban nãy ông chỉ tra xét tình hình của tù nhân số 371, chứ chưa hỏi tên, bây giờ quay vào, thấy thằng nhóc kia vẫn đứng nghiêm chỉnh bên trong.

“Này 371, cậu tên gì?”

“Tử Mặc.”

Trương Thiết mở to mắt nhìn Tử Mặc, hỏi lại:

“Cậu nói cậu tên gì?”

“Họ Tử, tên Mặc.”

Đầu Trương Thiết đột nhiên to ra, có cảm giác thần kinh của mình bị va đập ở đâu đó, hoặc là, ông hôm nay ra đường bước nhầm chân. Ông nhíu chặt mày, nói vào điện thoại:

“Tổng tư lệnh, tôi có thể khẳng định thằng nhóc này đúng là con của Doãn Thế Văn và Hạ Tố Chi, nhưng mà sao nó lại mang họ Tử?”

Câu hỏi này, Tử Mặc thay họ trả lời:

“Tên này là cha nuôi đặt cho tôi.”

Ở bên kia, Tử Quân cũng đã nghe được từ đầu đến cuối, nhưng ông thấy không thể nào có sự trùng hợp như vậy được. Mười mấy năm trước, khi ông và Hạ Tố Chi còn hạnh phúc, cô ấy đã nói nếu sinh con trai nhất định sẽ đặt tên là Tử Mặc. Vậy chẳng phải nói, tên nhóc đang ở chỗ Trương Thiết này là con của ông và Tố Chi sao?

Cả trường quân sự khi ấy đều biết Tử Quân và Doãn Thế Văn cùng theo đuổi hoa khôi của trường - Hạ Tố Chi. Một người tuy hơi thô lỗ cộc cằn nhưng lại nguyện vì cô làm tất cả, một thiếu gia nhà giàu đào hoa dùng tiền để lấy lòng cô. Khỏi phải nói, người được chọn cuối cùng chắc chắn là anh chàng Tử Quân, nhưng hạnh phúc của họ chỉ kéo dài mấy năm. Hạ Tố Chi quyết định chia tay sau một lần cãi vã, từ đó cô cũng biệt tăm biệt tích.

Có người nói, cô đã theo Doãn thiếu gia nhà giàu đi Mỹ rồi, tiền vẫn là thứ khiến người ta hạnh phúc nhất. Tử Quân vì vậy mà chết tâm, ở một mình đến tận bây giờ. Ông nào ngờ mười mấy năm qua đi, lại phát hiện ra chuyện động trời thế này?

Ngày hôm đó, Trương Thiết cũng bị sốc chẳng nhẹ. Ông để Tử Mặc ở lại chỗ của mình, gọi người mang đồ ăn ngon và thuốc tới, đồng thời để bác sĩ kiểm tra vết thương cho anh.

Ngay cả bác sĩ quân y cũng khó lòng kiềm được, nhăn mày khi nhìn những vết máu bầm trên người Tử Mặc. Cởi áo ngoài ra, những vết roi chằng chịt đan xen nhau đập vào mắt Trương Thiết. Ông đột nhiên nghĩ đến chuyện nếu thật sự đây là con trai của Tử Quân, vậy những tên quản ngục đánh thằng nhóc ra nông nỗi này sẽ sống thế nào được?

“Bác sĩ, mọi thứ vẫn ổn chứ?”

Nghe Trương Thiết hỏi, bác sĩ lắc đầu:

“Không ổn, cậu ấy bị nhiễm trùng nặng quá, gần đây dinh dưỡng còn không đầy đủ. Tôi không hiểu sao cậu ấy sống nổi…”

Đúng thật là quái thai. Trương Thiết nghe mà cảm thán, hổ phụ không sinh cẩu tử, đứa nhỏ này giống Tử Quân quá, lên chiến trường bị thương nặng cỡ nào cũng chịu được.

Bác sĩ băng bó cho Tử Mặc cẩn thận, để thuốc lại rồi mới rời đi. Trong phòng phút chốc chỉ còn lại hai người. Trương Thiết hỏi thăm:

“Vừa rồi cậu nói cha nuôi đặt tên cho cậu là Tử Mặc? Cậu không biết cha mẹ mình là ai à?”

“Cha tôi là Doãn Thế Văn.” Về phần mẹ của anh là ai, anh đoán chắc không phải Doãn phu nhân đâu. Đến giờ phút này, anh cũng nhận ra rồi, lý do đằng sau sự bạo hành của bà ta.

Nghe nhắc đến Doãn Thế Văn, Trương Thiết khẳng định:

“Tôi thấy không phải đâu, cậu họ Tử kia mà.”

Tử Mặc lắc đầu:

“Đó là tên của cha nuôi đặt cho tôi, xin lỗi, tôi có lẽ không phải người mà ngài cần tìm.”

“Phải hay không, ngày mai tổng tư lệnh sẽ đến đây nói chuyện với cậu cho ra lẽ.”

Tổng tư lệnh hiện tại cũng là đại tướng Tử Quân quyền lực nhất, nắm giữ trong tay toàn bộ quân đội của quốc gia. So với ông ấy, Doãn Thế Văn làm một tài phiệt không lên được mặt bàn thì tính là cái gì?

Tử Mặc từ đầu đến cuối đều không quan tâm cha mình là ai, công sinh không bằng công dưỡng, trong tiềm thức của anh, anh đã xem Nam Cung gia là nhà, cũng là gia đình của mình. Bởi vậy anh chưa từng có ý nghĩ tìm về cội nguồn như Lâm Tinh nói. Tổng tư lệnh cũng được, Doãn Thế Văn cũng được, đều không quan trọng bằng sống sót trở về.

Mấy ngày này, anh chỉ một lòng muốn sống tiếp, tìm cơ hội trở lại tìm Uyển Ninh mà thôi.

Chàng Vệ Sĩ Của TôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ