Chương 6

39 7 0
                                    

TẦN SẮT HÀ MINH

CHƯƠNG 6

Tần Thư cởi khăn quàng cổ ra, cẩn thận bọc lấy mèo nhỏ, ôm vào trong ngực, đứng dậy định quay về. Vừa quay đầu liền thấy Hà Tả, cậu có chút kinh ngạc, thu lại nụ cười, ôm mèo đi về.

Bông tuyết rơi đầy trời. Hà Tả nhìn thấy Tần Thư từng bước đi về phía hắn, những bông tuyết lớn rơi lên người Tần Thư mang theo cảm giác lạnh giá. Có thể vừa rồi thấy nụ cười quá mức dịu dàng của người thiếu niên, Hà Tả cũng không thấy lạnh.

Tần Thư càng ngày càng đến gần, cuối cùng, đứng lại trước mặt Hà Tả. Hà Tả ngừng thở.

Nửa ngày sau, "Xin nhường đường một chút." Con đường này quá hẹp nên Hà Tả đứng đây khiến Tần Thư không đi qua được. Lại thấy Hà Tả không có ý đứng tránh ra nên Tần Thư mới lên tiếng nhắc nhở.

Hai người thân cao không khác nhau lắm, lại đứng không xa nhau cho nên tiếng nói này thật gần, lại như đang thì thầm.

Hà Tả khẽ run lên một cái, cảm thấy như thể có một con kiến từ lỗ tai bò vào trong người, làm nổi lên cảm giác tê dại. Sửng sốt nửa ngày, Hà Tả mới nhớ ra phải nhường đường nên hơi nghiêng người, Tần Thư liền đi sát qua. Ma xui quỷ khiến, Hà Tả vươn tay, nắm được cổ tay Tần Thư.

Chân mày Tần Thư nhếch lên.

Lúc này Hà Tả mới nhận ra làm như vậy sẽ khiến người khác hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Đừng hiểu lầm. Tôi không muốn gây sự với cậu. Cậu có thể đi ra từ đây. Từ chỗ này cũng đi ra ngoài được, lại gần hơn một chút. Tôi đã đi rồi." Nói xong liền đi lên phía trước, còn quay lại vẫy tay với Tần Thư, một dáng vẻ muốn dẫn đường.

Tần Thư do dự một chút rồi cũng đi theo.

Hai người một trước một sau đi về phía trước. Không ai nói gì. Chỉ còn lại tiếng bước chân. Có thể cảm giác trầm mặc quá nhàm chán, cũng quá xấu hổ, Hà Tả thử cố tìm chủ đề nói chuyện phiếm. Không biết chuyện gì xảy ra, vốn liếng nói chuyện của Hà Tả không ít, chỉ cần hắn muốn liền nhìn chung có thể nói chuyện vui vẻ với người khác. Nhưng có thể Tần Thư quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm đối phương không biết nên làm thế nào để phá vỡ trầm mặc. Nhìn dáng vẻ của Tần Thư, Hà Tả trong đầu nghĩ nghĩ, mấy chủ đề học sinh nam thích kia... có thể không dậy nổi hứng thú với cậu ta. Vì vậy, Hà Tả nghĩ nửa ngày, đến tận khi gần chia tay mới tìm được một chủ đề nhàm chán: "Làm sao cậu lại đi đến đây?"

Hồi lâu, "Đuổi theo con mèo."

Hà Tả sờ sờ lên mũi. Vốn hắn cho là sẽ không nghe được câu trả lời của đối phương. "Tớ là trong lúc tình cờ nên biết chỗ này." Hà Tả bắt đầu tìm không ra gì để nói.

Tần Thư: "Ừ."

Hà Tả: "Cậu định đặt tên con mèo này là gì?" Giọng nói có hơi bé.

Tần Thư lại không nói. Thật ra vì cậu không nghe thấy.

Lúc này, đường rộng ra một chút. Hai người dần từ đi một trước một sau chuyển thành đi song song.

Tần Thư liếc mắt thấy ánh mắt nghi hoặc của Hà Tả dành cho mình. Cậu nhận ra có thể vừa rồi bản thân không nghe thấy đối phương nói gì. "Ừ?" Tần Thư hỏi một tiếng.

Tần sắt Hà Minh - Thập nguyệt hựu thập tamNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ