𝐖𝐚𝐫𝐧𝐢𝐧𝐠: OOC, lệch nguyên tác
(Au: Hai em bé của chúng ta thầm thương trộm nhớ nhau nhưng chẳng đứa nào biết về tình cảm của đối phương)
-.-.-.-.-.-.-.-.-
Tháng sáu nắng như đổ lửa đi qua cùng một thời quyết tử quyết chiến của Hasuichi, nhường chỗ cho nhiệt độ và độ ẩm ngày một tăng lên của tháng Bảy, dấu hiệu cho lễ hội hè mà anh nhớ mong cả năm trời đang tới gần.Từ khi đêm xuống đèn đã chăng muôn lối, kéo dài từ cung đường dưới thị trấn, rải qua một hàng cổng torii tới ngôi đền thần giữa lưng chừng núi, giống một cung đường ánh sáng đang cố chạm tới những vì sao.
Hasuichi cứ dõi mãi theo mấy đốm sáng nhỏ dần, tự hỏi những ánh đèn này có thật sự kết thúc ở nơi đó không, hay đôi mắt phàm trần này của anh chẳng thể chạm được đến phía tận cùng, nơi chúng hoá mình thành muôn vàn vì sao rực sáng.
Anh cứ nhìn và nghĩ, để rồi đôi geta dưới chân vấp phải một đoạn đường gồ lên.
Anh theo quán tính ngả về phía trước, suýt chút nữa vồ ếch nếu không có ai đó nắm lấy cổ tay mình giữ lại.
"Nhìn đường!" Người ấy nhắc nhở.
Nghe có vẻ cục súc và ngắn gọn, nhưng cách Albee quan tâm luôn là như vậy.
Hasuichi cười ngại ngùng nhìn hắn, gã trai với mái tóc trắng có chút ánh xanh được cột gọn, hôm nay hắn còn mặc một bộ yukata màu xanh lơ với họa tiết đơn giản.
Bộ yukata này là Hasuichi rủ hắn mặc đấy, hiếm lắm Albee mới sang Nhật chơi mà
Anh có nói hắn nên cài thêm một cây trâm hoa lên tóc, nhưng bị hắn chửi là đồ khùng nên đành thôi.
Thật ra Albee như bây giờ cũng đủ đẹp rồi.
Cổ tay bị nắm được lôi về phía sau, giúp Hasuichi đứng lại thẳng thớm ngay ngắn
"Mày ngốc vừa thôi, cái dáng vẻ từng đánh bại tao đâu rồi? Sao giờ trở thành thằng ngốc vậy?!"
Albee gắt gỏng nói, nhưng Hasuichi chỉ cảm thấy ấm lòng vì được người thương trong lòng quan tâm thôi
"Rồi rồi, tôi xin lỗi Albee, để đền bù thì tôi dắt Albee, đi chơi nhe"
Hasuichi hạ giọng nỉ non, nếu không thì người thương của anh giận mất
Albee dễ giận lắm, mỗi lần giận là dỗ khó lắm nha
Albee chỉ hừ nhẹ trong cổ họng một tiếng, rồi chìa cổ tay ra ý bảo anh dắt hắn đi chơi, không quên nói một câu:
"Nhớ mua kẹo hồ lô"
Hasuichi gật đầu ngay lập tức, rồi anh nắm lấy cổ tay hắn
Nhiệt độ nơi lòng bàn tay Hasuichi quấn quanh cổ tay Albee, kéo hắn đi giữa dòng người tấp nập
Albee nhìn chằm chằm xuống nơi ấy, rồi lại chuyển mắt qua tấm lưng mảnh mai dưới lớp vải cotton.
Trông thì chẳng hề cao lớn vững chãi, nhưng con người này là tất cả những gì hắn yêu
Vậy nên dẫu chẳng biết họ đi đâu hắn cũng không thắc mắc gì, nơi Hasuichi dắt hắn đến sẽ luôn là chốn an yên.
BẠN ĐANG ĐỌC
[hasuialbee] ngày hoa anh đào nở rộ trong làn sương mù ảm đạm
Fanfiction"và nếu thế gian kia có tồn tại vĩnh cửu nơi muôn trùng cõi sơn, liệu có thứ gì đủ vững chắc để trông ngóng em quay trở về?"