Chương 12

303 37 0
                                    


Park Jae-hyuk không có ý kiến gì về lời nhận xét của Han Wang-ho cả, dù sao hắn cũng là một kẻ kì lạ thật, cuộc đời kì lạ, đến ngay cả việc hắn xuất hiện ở đây cũng kì lạ nốt.

"Sao cậu không nói gì?", Han Wang-ho có chút ngạc nhiên về con người này, cậu đã nghe rất nhiều về chuyện fan cuồng của các tuyển thủ, nhưng hầu hết đều là nghe qua lời đồn, Han Wang-ho tò mò quét mắt nhìn Park Jae-hyuk từ trên xuống dưới, nhìn thế nào cũng thấy cậu ta trông thật ngốc nghếch.

"Tại sao cậu lại phải nằm viện?", Han Wang-ho hỏi, bỏ qua mấy chuyện khiến cậu hoảng loạn lúc trước, Han Wang-ho thật sự rất thích ánh mắt của Park Jae-hyuk, ánh mắt của cậu ta vô cùng chân thành cũng vô cùng dịu dàng.

Park Jae-hyuk thấy Han Wang-ho thả lỏng thì mỉm cười, hắn suy nghĩ một chút, trùng hợp sao hắn của năm mười bảy tuổi cũng là được đồng đội vớt lên từ trong hồ bơi, mặc dù nguyên nhân có hơi xấu hổ nhưng Park Jae-hyuk vẫn thành thật đáp: "Tớ suýt chết đuối trong hồ, cũng may có đồng đội phát hiện rồi cứu."

Han Wang-ho bật cười, gương mặt tựa như một đóa hoa tươi tắn đang tỏa sáng vậy. Park Jae-hyuk cũng vô thức cười theo cậu.

Nước truyền đã sắp xong, Park Jae-hyuk nhanh tay điều chỉnh lại lượng nước xuống giúp Han Wang-ho, cậu nhóc với mái tóc đỏ xinh đẹp cảm thán: "Đến cái này mà cậu cũng biết sao?"

Tất nhiên là biết, Park Jae-hyuk mím môi, trước kia mỗi lần Han Wang-ho nhập viện vì viêm ruột thì Park Jae-hyuk sẽ luôn là người ở bên cạnh canh Han Wang-ho truyền nước, thậm chí Park Jae-hyuk cũng sẽ giúp y tá điều chỉnh lượng nước trong ống truyền cho Han Wang-ho.

Nhiều lần liền biến thành quen luôn.

"Vậy sao cậu ở đây?", Park Jae-hyuk nhíu mày hỏi: "Cậu vào đây trước tớ sao?"

"Không có.", hiện tại Han Wang-ho đã có thể nói chuyện bình thường với Park Jae-hyuk rồi, cậu nghiêng đầu, nét trẻ con chưa hề biến mất trên gương mặt tuyển thủ trẻ mới mười bảy tuổi, Park Jae-hyuk thấy đáng yêu vô cùng, hắn nhịn ý muốn muốn nựng gương mặt kia xuống, yên lặng nghe Han Wang-ho nói: "Hình như vào sau cậu mấy ngày thì phải, lúc vào cậu vẫn còn đang bất tỉnh."

Park Jae-hyuk: "..."

Kiếp trước hắn không gặp Han Wang-ho trong bệnh viện, bởi nếu gặp thì Park Jae-hyuk tuyệt đối sẽ không quên gương mặt này. Ngay từ ban đầu, Park Jae-hyuk đã bị nó thu hút, nhưng sau khi thi đấu với Han Wang-ho, Park Jae-hyuk lại phát hiện đối phương là một con quái vật thực sự.

"Vậy sao.", Park Jae-hyuk bĩu môi, lúc này nước đã truyền hết, Park Jae-hyuk vừa ấn chuông gọi y tá đến vừa nói: "Nhưng cậu còn chưa trả lời tớ vì sao cậu lại vào viện nữa?"

Han Wang-ho vốn không muốn trả lời câu hỏi này, nhưng nhìn Park Jae-hyuk mặt mũi nghiêm túc ngồi ở bên giường, Han Wang-ho lại thấy có chút hoảng hốt, vô thức hạ giọng của mình xuống lí nhí bảo: "Thì, bệnh dạ dày thôi."

"Viêm ruột sao?", biểu cảm khó coi của Han Wang-ho khiến Park Jae-hyuk biết mình đoán đúng, nhưng ai lại nghĩ một người trẻ tuổi còn chưa trưởng thành như kia lại bị viêm ruột chứ. Xác thực Park Jae-hyuk rất giận Han Wang-ho, xong hiện tại hắn lại chẳng có tư cách gì để tức giận với Han Wang-ho cả.

[Runut] Thế giới có cậu và tớNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ