Chương 33

470 52 19
                                    


Không gian biến thành một khoảng đen đặc vây nhốt Park Jae-hyuk lại.

Đường xá trở nên vắng tanh, Park Jae-hyuk điên cuồng chạy đi trong bóng đêm. Không gian càng yên tĩnh lại càng khiến hắn trở nên sợ hãi hơn. Park Jae-hyuk nghiến chặt răng, liên tục âm thầm cầu xin mọi thứ chỉ là một trò đùa.

Cuối cùng Park Jae-hyuk cũng chạy đến trước cửa kí túc xá ROX Tigers, lồng ngực phập phồng điên cuồng, Park Jae-hyuk mệt đến mức thở không ra hơi. Trong khung cảnh vắng vẻ điêu tàn, hắn càng trở nên sợ hãi, Park Jae-hyuk siết chặt tay mình lại, muốn tiến thêm một bước, nhưng bóng người từ bên trong bước ra lại khiến cho hắn khựng lại.

Tuyết lặng lẽ rơi, trong nháy mắt phủ kín những cành cây khẳng khiu trước cửa kí túc xá.

"Han Wang-ho..."

Chiếc vali lớn lăn bánh trên mặt đất, Han Wang-ho nhìn thấy Park Jae-hyuk đứng trước cửa dưới gốc cây bọn họ vẫn thường ngồi, đột nhiên, vào giây phút Park Jae-hyuk tiến thêm một bước, Han Wang-ho lại lẳng lặng lướt qua như chưa từng quen biết.

Cơ thể Park Jae-hyuk như bị dội một chậu nước lạnh mà khựng lại, hơi lạnh xuyên thấu da thịt đi vào trong trái tim. Park Jae-hyuk bàng hoàng xoay người, hắn với tay muốn chạm lên người Han Wang-ho, giống như ngày hôm đó tóm lấy cổ tay thon gầy. Để rồi đến khi chạm được vào bàn tay ấy rồi, Park Jae-hyuk lại gắt gao ôm lấy Han Wang-ho vào trong lòng.

Trái tim đang chìm trong sợ hãi bỗng chốc được lấp đầy, nhưng Han Wang-ho lại không ngừng giãy dụa trong lòng hắn. Park Jae-hyuk vừa khóc vừa không ngừng gọi tên Han Wang-ho.

Tuyệt vọng đến vậy, đáng thương đến vậy, đến mức Park Jae-hyuk không còn biết bản thân nên làm gì tiếp theo nữa.

"Wang-ho ơi..."

Âm thanh vang vọng trong gió tuyết khiến cho Han Wang-ho cuối cùng cũng yên tĩnh lại. Cậu giống như một cái xác không hồn đứng yên trong cái ôm đầy lạnh lẽo của Park Jae-hyuk. Cho đến khi đối phương siết chặt hơn cái ôm của bọn họ, giống như mọi mong muốn của Park Jae-hyuk, Han Wang-ho run rẩy túm lấy góc áo đơn bạc của Park Jae-hyuk, chôn mặt vào trong hõm vai của người cao lớn hơn.

Nước mắt hòa với gió tuyết vừa nóng bỏng vừa lạnh lẽo dán lên da thịt Park Jae-hyuk. Trong lòng như có một thứ gì đó dần vỡ đi, chậm rãi tan biến theo những hạt tuyết trắng phau. Mái tóc bạc bị gió thổi tung cọ vào cằm Park Jae-hyuk ngứa ngáy vô cùng.

"Wang-ho à.", Park Jae-hyuk siết chặt Han Wang-ho trong lòng, chỉ một chút nữa thôi, hắn chỉ cầu cho khoảnh khắc ngắn ngủi này dừng lại mãi mãi. Nhưng đến cuối cùng Park Jae-hyuk vẫn không thể nào chiến thắng được số mệnh khắc nghiệt, trước thế giới đáng sợ này, cả hắn, cả Han Wang-ho đều trở nên nhỏ bé vô cùng.

"Jae-hyuk, sao đến bây giờ cậu mới đến.", âm thanh nghẹn ngào hòa vào tuyết trắng, khiến cho trái tim Park Jae-hyuk hoàn toàn tan vỡ. Vào những thời điểm Han Wang-ho cần hắn nhất, Park Jae-hyuk lại cứ như vậy mà đến muộn.

"Nhưng chính tớ cũng đến muộn rồi. Chúng ta đều muộn rồi..."

Han Wang-ho nói, cơ thể cậu dần dần thấy nhẹ bẫng, trong cái lạnh của không gian, Han Wang-ho siết chặt lấy lớp áo ngoài mỏng manh của Park Jae-hyuk. Cả hai bọn họ đều cảm nhận được những thứ quan trọng nhất của bản thân đang dần vỡ ra, tan biến như những bông tuyết rơi dưới mặt đất lạnh lẽo.

[Runut] Thế giới có cậu và tớNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ