Chương 23

327 41 10
                                    


Hình như Park Jae-hyuk đã cõng Han Wang-ho về trên đường đêm rất nhiều lần rồi.

Bóng đêm trải trên lưng hai người, Han Wang-ho ngoan ngoãn nằm trên lưng Park Jae-hyuk mà ngủ, cậu ta ngủ rất ngoan, đôi lúc sẽ lơ mơ trở mình khiến cho bản thân suýt ngã mấy lần. Park Jae-hyuk không thể không dừng lại mấy lần để xốc cậu ta lên.

Han Wang-ho tuy nhẹ, xong để cõng một người trên lưng mà vẫn khiến người ấy có thể yên giấc, Park Jae-hyuk cũng bỏ ra không ít công sức của mình.

Cánh tay trắng nõn giơ ra trước mặt Park Jae-hyuk, trong đêm tối hắn dường như thấy nó đang phát sáng, nhân lúc không ai để ý, Park Jae-hyuk nhẹ hôn lên lòng bàn tay xinh đẹp, vụng về đầy đề phòng giống như một tên trộm đang làm điều gì đó không thể chấp nhận vậy.

Thật may không ai chú ý đến bọn họ, người qua đường nhìn qua cũng sẽ chỉ nghĩ hai người bọn họ như những người phía trước mà thôi, người say thì lảo đảo chực ngã, người tỉnh lại lo lắng luống cuống tay chân đỡ người say.

ROX Tiger rảo bước trên đường đêm vắng lặng, Kang Beom-hyun lùi lại phía sau một chút, tận đến lúc này thì anh cũng ý thức được trong đội có hai đứa trẻ con. Hỗ trợ của đội xoa đôi tai đã nhuốm màu đỏ của mình mà đi song song bên cạnh Park Jae-hyuk: "Hai đứa sao rồi, có cần anh giúp đỡ gì không?"

"Bọn em vẫn ổn.", Park Jae-hyuk lại mất công xốc lại Han Wang-ho một lần nữa, không phải tự nhiên Han Wang-ho vẫn luôn nổi danh với dáng vẻ ngủ không hề ngoan chút nào của mình đâu, cậu ấy khi ngủ thật sự rất xấu.

Kang Beom-hyun thấy vậy thì liền bảo: "Hay để anh cõng Wang-ho cho, nhóc chạy về trước nghỉ ngơi đi."

Xong Park Jae-hyuk lại ngay lập tức từ chối ý tốt của Kang Beom-hyun, hai đứa nhỏ lại một lần nữa rớt xuống cuối hàng. Han Wang-ho nhập nhòe xoa mắt, tóc mái xơ rối cọ vào cổ Park Jae-hyuk ngứa cực kì, hắn hơi ngưỡng cổ ra phía trước khiến đầu Han Wang-ho đang dựa vào hõm vai hắn vô thức động đậy, sau cùng, Park Jae-hyuk cảm thấy có một vật thể mềm mại chạm lên gáy hắn.

Gió đêm xuyên qua mái tóc dài và mềm, Park Jae-hyuk đứng hình trong chốc lát, đáy mắt tăm tối chứa không biết bao nhiêu loại cảm xúc hỗn tạp không có nơi phát tiết.

Mấy người anh kia đã đi xa rất xa rồi, Park Jae-hyuk kiềm chế mà hít một hơi thật mạnh rồi lại thở ra, cuối cùng cũng chẳng có chuyện gì xảy ra cả: "Wang-ho à, tên ma men cậu chẳng biết gì cả."

Đúng là Han Wang-ho không biết gì, đến khi được Park Jae-hyuk ôm lên phòng rồi quấn chặt lại trong chăn cũng không hề hay biết, ở bên kia, có một người vẫn luôn chưa từng rời mắt khỏi người cậu.

Park Jae-hyuk mệt mỏi lững thững bước về phía giường của mình, hắn không buồn ngủ, đáng lẽ khi nãy Park Jae-hyuk nên uống rượu mới phải. Hắn tựa vào bức tường đã vỡ ra vô số bụi phấn mà lẩm bẩm mấy câu không rõ nghĩa.

Trong đêm với ánh trăng chui vào qua ô cửa sổ, Park Jae-hyuk yên lặng ngắm Han Wang-ho đang ngủ say trên giường.

Lúc này Han Wang-ho lại ngủ rất ngoan, hoàn toàn giống như một đứa trẻ, nhìn hồi lâu, Park Jae-hyuk cũng bắt đầu thấm mệt, hắn nhắm mắt lại, đôi mắt cay xè chảy ra một hàng nước mắt lăn xuống cằm.

[Runut] Thế giới có cậu và tớNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ