Chương 22

261 32 8
                                    


Han Wang-ho và Park Jae-hyuk nhận được thông báo của ROX Tiger vào giữa buổi sáng hôm sau, cả hai bọn họ đều đã được nhận rồi, Han Wang-ho trở thành tuyển thủ đi rừng của ROX Tiger, còn Park Jae-hyuk sẽ là xạ thủ dự bị của bọn họ.

Han Wang-ho nhìn thông báo trong điện thoại của Park Jae-hyuk mà ngớ người: "Sao cậu lại chỉ là tuyển thủ dự bị thế?"

"Vì mình chưa đủ tốt đó.", Park Jae-hyuk buồn cười xoa đầu Han Wang-ho, tóc cậu ta đã phai gần hết rồi, màu vàng nhạt trông quê mùa chết đi được, nếu không phải Han Wang-ho còn gương mặt ăn tiền kia thì chắc chắn Park Jae-hyuk sẽ không thèm để tâm đến cậu ta: "Một ngày nào đó tớ nhất định sẽ vượt qua tiền bối PraY để thi đấu với cậu, được không?"

"Được.", Han Wang-ho không chút để tâm mà khẳng định một cái chắc nịch.

Park Jae-hyuk ngồi trên ghế nhìn Han Wang-ho chạy lung tung chuẩn bị hành trang đến ROX Tiger của bọn họ, cũng không có gì nhiều, một cái balo nhỏ với một chút đồ vật cá nhân mà thôi. So với một Han Wang-ho sau khi trưởng thành thì Wang-ho của hiện tại khá là đơn giản.

Hai người bắt xe đến trụ sở, tất cả các thành viên của ROX đề có mặt để tiếp đón hai thành viên nhỏ tuổi mới đến này, tất nhiên còn có một số thành viên cũ của Najin nữa.

Mà, ngoại trừ PraY, những người còn lại đều xuất thân từ Najin, ít nhiều cũng đều gặp qua Han Wang-ho, vì vậy khi Han Wang-ho vừa đến thì Lee Seo-haeng đã ngay lập tức đến xách hộ hành lý cho Han Wang-ho.

Park Jae-hyuk: "..."

Không phải chỉ có một cái ba lô thôi sao? Còn hắn thì sao?

Nhưng thắc mắc là một chuyện, nói ra không lại là một chuyện khác, Park Jae-hyuk không đủ can đảm trước mặt một dàn hậu thuẫn của Han Wang-ho nói năng điều gì cả.

Hai người bọn họ được xếp chung một phòng kí túc xá, dù nghèo nhưng ROX Tiger vẫn đủ phòng cho hai đứa trẻ mới đến.

"Cậu quen hết các anh ấy sao?", Park Jae-hyuk hỏi, hắn nhìn Han Wang-ho vui vẻ xếp đồ vào hộc tủ của mình, nghĩ một chút, hắn ném luôn túi đồ của mình qua chỗ bên kia: "Wang-ho à, xếp giúp tớ đi được không?"

Túi đồ hạ cánh ngay bên chân Han Wang-ho, cậu dùng ngón chân trắng nõn gạt miệng túi ra một chút, chỉ có mấy khối đồ hình dạng khá kì lạ, Han Wang-ho coi thường khịt mũi: "Vất vào thùng rác nhé Jae-hyuk?"

"Uây uây Wang-ho.", Park Jae-hyuk vội vàng bật dậy thu lại túi đồ của mình, hắn chống cằm lên vai cậu nhóc: "Sao cậu lại nỡ làm vậy với đống đồ của tớ chứ."

"Sao tớ lại không dám chứ?"

"Aiz... Wang-ho đồ xấu xa."

Park Jae-hyuk lẩm bẩm xoa đầu Han Wang-ho, trước khi đối phương tức giận mà đập hắn thì Park Jae-hyuk đã sớm nhanh tay hơn bỏ ra, hắn lượn lờ quanh phòng nhìn ngắm một vòng.

Phòng không lớn lắm, có lẽ do cái nghèo đeo bám nơi này từ lâu mà Park Jae-hyuk thấy rõ cả sơn đã bong tróc ở trên tường. Hắn cào mảng sơn ấy ra, bột phấn rơi xuống dưới mép giường.

[Runut] Thế giới có cậu và tớNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ