"Chúng ta về nhà rồi nói chuyện." - Pavel không muốn ở lại đây, anh ghét cái mùi bệnh viện.
Trên đường về, hai người đều im lặng một cách ăn ý, không ai nói với ai câu nào. Cho tới lúc yên vị ngồi trong nhà, Pooh mới dè dặt mở lời: "Pavel... Nói gì đi anh."
"Bỏ nó."
Pooh nghĩ mình nghe nhầm, hỏi lại: "Sao cơ ạ?"
"Anh nghĩ kỹ rồi, không thể giữ lại cái thai này được." - Pavel quả quyết.
"Nhưng... Tại sao chứ ạ?"
"Pooh, anh nghĩ em cũng hiểu lý do là gì mà.
Thứ nhất, đây là thời điểm quan trọng trong sự nghiệp của anh. Em cũng biết là mấy năm nay anh đã rất vất vả như nào, lận đận mãi mới khởi sắc lên như bây giờ. Lỡ bị phát hiện mang thai, sự nghiệp coi như đi tong, những nỗ lực trong thời gian qua đều trở thành bong bóng. Còn nếu không bị phát hiện thì anh cũng phải ngừng hoạt động ít nhất một năm để sinh con. Trong cái thời buổi người mới đạp đầu người cũ để vươn lên này, nghỉ một năm khác nào tự triệt đường sống của mình.
Thứ hai, em còn quá trẻ, chỉ mới 21 tuổi, con cái sẽ làm vướng chân em. Biết đâu tới một ngày nào đó, em lại hối hận vì có con quá sớm thì sao. Em thử ngẫm lại xem, em đã sẵn sàng để làm ba chưa? Rồi gia đình em có chấp nhận đứa cháu này không? Để anh đoán nhé, chắc hẳn gia đình đã định sẵn hôn phu tương lai cho em từ lâu rồi nhỉ? Sau này, khi em cưới về một người vợ chính thức, vậy chẳng phải đứa bé này sẽ thành con hoang sao?"Điều thứ nhất thì Pooh hiểu được, còn điều thứ hai... Nói đi nói lại, Pavel vẫn là không tin tưởng vào Pooh, điều đó làm lòng cậu âm ỉ đau. Dù cho cậu đã ra sức thể hiện tình yêu của mình cho anh thấy thì anh vẫn không chịu đặt lòng tin nơi cậu.
Pooh biết, giữ đứa trẻ này lại thì mất nhiều hơn được, nhưng nếu bỏ đi thì tức là bọn họ đã mất tận hai bé con.
Pavel vẫn không biết gì về đứa bé đầu tiên, Pooh cũng không muốn cho anh biết, một mình cậu chịu đựng nỗi đau mất con là đủ rồi nhưng mà cậu không muốn trải qua nỗi đau đó thêm lần nữa. Nghĩ tới việc mình sắp phải đưa tiễn thêm một đứa con, tim Pooh không ngừng thắt lại, quặn đau. Không từ ngữ nào có thể diễn tả được cảm xúc lúc này của Pooh, cậu chỉ có thể bất lực đứng nhìn Pavel, vành mắt đã ửng đỏ, long lanh ánh nước.Pavel nhìn thấy được sự đau khổ trong đôi mắt Pooh nhưng anh không thể làm gì khác, đây không phải là lúc mềm lòng. Sự nghiệp mà anh phải nỗ lực bao năm nay mới có được, không thể để nó dễ dang tiêu tan vậy, huống hồ việc có con chưa từng nằm trong kế hoạch cuộc đời anh. Dù gì cũng là một alpha, anh không muốn phải sinh con và chăm sóc con cái như omega. Thôi thì nhân lúc cái thai vẫn chỉ là một cục máu nhỏ, nhân lúc chưa phát sinh tình cảm gì, bỏ đi vẫn hơn.
Pooh và Pavel giằng co trong im lặng, trong lúc không khí ngày càng trở nên nặng nề tì tiếng chuông điện thoại của Pooh vang lên, phá vỡ sự căng thẳng này.
Là ba của Pooh gọi tới: "Dạ ba."
"Viện trưởng vừa gọi cho ba, ông ấy nói rằng sáng nay con đưa một alpha tới. Ba không muốn nói qua điện thoại, ngày mai con hãy mang người đó về nhà, ba muốn nói chuyện trực tiếp."
BẠN ĐANG ĐỌC
PoohPavel | Let Me Be Yours
FanfictionPooh Krittin (E) x Pavel (A) Đường trộn thủy tinh 🖤