Chapter 10. Lá thư gửi mặt trăng

190 21 2
                                    


---

GỬI MẶT TRĂNG CỦA EM

---

Mặt trăng đọc lá thư của anh một cách khác hẳn. Anh năn nỉ mặt trời ở lại bên anh. Hai người ngồi xuống sàn phòng tập.

Mặt trời nhắm mắt lại, còn mặt trăng cẩn thận đọc lá thư trên tay, đầu tựa thoải mái vào vai đối phương.

"Gửi mặt trăng của em;

Em biết đến violin khi mới sáu tuổi, nhưng hoàn toàn là tình cờ. Em sẽ kể cho anh một câu chuyện.

Ngày xửa ngày xưa, tại một khu phố nghèo ở Busan, có một cậu bé có mái ấm tràn ngập tình yêu thương nhưng lại thiếu thốn thức ăn. Nhiều người sẽ nói chỉ cần tình yêu là đủ, những người này có lẽ không bao giờ chết đói. Bố mẹ cậu ấy rất yêu thương và luôn cố gắng giành thức ăn cho cậu, ngay cả khi họ không có thức ăn. Họ làm việc chăm chỉ để kiếm được ít tiền, đó là cách mọi việc diễn ra. Đó là thiên đường của sự bất bình đẳng và bất công.

Cuối cùng, đứa trẻ dành nhiều thời gian trên đường phố, chơi đùa với những đứa trẻ khác hoặc cố gắng kiếm thức ăn mang về nhà, thứ mà cậu thường nhận được từ những người tốt bụng thương hại cậu. Bất chấp hoàn cảnh, đứa trẻ vẫn vui vẻ và rất nghị lực, có bạn bè, có tính tò mò lớn và vẫn cố gắng khám phá vẻ đẹp của thế giới.

Một ngày nọ, khi nỗi đau của bố mẹ vì thiếu tiền khiến cậu đau đớn hơn bao giờ hết, cậu quyết định liều lĩnh. Cậu bé lấy một ít đồ ăn từ một cửa hàng và chạy qua những con phố đông đúc.

Khi chạy vòng qua một góc phố, đứa trẻ suýt đụng phải một người đàn ông đang chơi một loại nhạc cụ mà nó chưa từng thấy trước đây. Đôi mắt người đó nhắm nghiền và những ngón tay nhảy múa trên dây đàn, chơi một giai điệu vừa đau đớn vừa đẹp đẽ. Đứa trẻ quên mất đồ ăn bị đánh cắp và những khó khăn. Lần đầu tiên trong đời, cậu cảm thấy một cảm giác khác lạ.

Người đàn ông chơi vĩ cầm đã già và trông kiệt sức. Ông ấy chơi với hy vọng kiếm sống từ lòng tốt của những người xa lạ. Ông ấu để ý đến đứa trẻ và mỉm cười, gật đầu ra hiệu cho cậu bé trốn bên cạnh mình đề phòng bị đuổi theo.

Đứa trẻ hỏi người đàn ông rất nhiều câu hỏi. Trong một lần trong số đó, cậu bé phát hiện ra rằng mình chơi violin. Người đàn ông nói về âm nhạc, làm thế nào nó có thể chạm đến con người, gợi lên cảm xúc và đôi khi mang lại niềm an ủi trong những lúc khó khăn nhất. Vì vậy, cậu bé quyết định cũng muốn chơi violin.

Người đàn ông bắt đầu dạy cậu bé chơi cây đàn violin của chính mình, chiếc đàn đã cũ nát và có dây cũ. Ông ấy sớm nhận ra rằng đứa trẻ đó quá khác biệt. Cậu bé học violin nhanh đến mức khó tin. Cậu ấy có một đôi tai hoàn hảo, cậu ấy cũng hiểu các nốt nhạc, thời gian... Cậu ấy cảm nhận được mọi thứ. Cậu bé được người ta gọi là thần đồng.

Họ gặp nhau mỗi ngày để chơi cùng nhau. Khi đứa trẻ chơi, nó thậm chí còn nhận được nhiều lời khuyên hơn và họ sẽ chia sẻ sau đó.

the silence screams [Kookmin Trans]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ