Chương 5: Có phải trùng hợp?

22 5 0
                                    

Sáng cuối tuần khi Thẩm Ngư đang chạy bộ ở gần công viên quảng trường lại gặp mặt Trì Triệt mới biết anh ta thật sự ở gần mình.

"Nhưng tôi nhớ ở phụ cận cũng không có căn nhà mới nào." Hai người sau khi chào hỏi thì cùng nhau đi bộ tới hồ nước nằm trong công viên.

Trì Triệt buồn cười: "Tôi cũng đâu phải mới dọn đến đâu."

Thẩm Ngư ngẫm lại thấy cũng đúng. Hai người mới nhận thức nhau vậy mà cô lại nghĩ ngay đến việc anh ta mới dọn tới đây.

"Hay để tôi mời anh ăn sáng sẵn tiện uống nước luôn, xem như là thực hiện lời hứa hôm nọ." Sau khi đi hết một vòng để ổn định lại hô hấp của mình thì Thẩm Ngư đề nghị: "Ở gần đây có cửa hàng bán bữa sáng khá ngon."

Trì Triệt cũng không có ý kiến gì, anh lại nói: "Không nghĩ tới cô cũng thích chạy bộ."

"Là do đợt đó tôi thức đêm nhiều quá khiến cho cơ thể cảm thấy không khỏe nên tự bắt bản thân phải vận động; không nghĩ như vậy mà đã thành thói quen, có thể kiên trì tới bây giờ."

"Là một thói quen tốt."

"Chủ yếu vẫn vì giảm béo." Thẩm Ngư cười nói.

Trì Triệt nghiêng đầu nhìn vào mắt cô, anh cười nhưng cũng không nói tiếp, không đem câu 'Cô đâu có béo' nói ra.

Lúc mua đồ vật ở cửa hàng vậy mà vẫn bị Trì Triệt nhanh tay thanh toán tiền trước.

"Tôi nói sáng nay mời anh mà." Thẩm Ngư ngượng ngùng.

"Vô công bất thụ lộc, hơn nữa làm sao có đạo lý để phụ nữ trả tiền." Trì Triệt thu hồi di động mà nói.

"Vậy nước kia cũng không cần sao?" Cô đem đồ của mình phân ra sau đó đi ra cửa tìm kiếm chỗ ngồi thuận tiện mà ăn sáng.

Anh đi theo phía sau cô, ngữ khí nhẹ nhàng: "Vẫn muốn chứ."

Thẩm Ngư nhịn không được quay đầu trêu chọc anh: "Vậy mà vừa nãy anh lại nói đạo lý không để phụ nữ trả tiền đó?"

"Dù sao thì tôi cũng đáng được một chai."

Thầm Ngư cười khẽ: "Là tôi sai, không nên cùng luật sư mà văn vẻ."

Hai người sau đó ngồi trên một băng ghế dài có bóng cây che mát. Ánh mặt trời sáng sớm thật dễ chịu cùng với không khí trong lành lại ăn bữa sáng ở công viên một mảng xanh ngắt thật sự là sự hưởng thụ.

Trì Triệt ăn nhanh, anh giải quyết đồ ăn của mình một lần.

Anh phát hiện mỗi lần ăn đồ ngon thì cô sẽ nhịn không được mà vừa ăn vừa gật nhẹ đầu.

Tuy rằng anh cảm thấy cô cũng không phải là một người dễ nhìn ra sâu cạn nhưng ở phương diện nào đó thì thật dễ hiểu.

Ví dụ như ở điểm này, thật đáng yêu.

Anh nghiêng đầu nhìn người ngồi kế bên mình, mái tóc được cột lên gọn gàng lại có vài lọn tóc bởi vì chạy bộ mà rơi xuống, trên mặt mang theo vẻ hồng hào khỏe mạnh, rõ ràng không trang điểm nhưng làm cho người xem không nhịn được mà động tâm.

Làm tâm của anh động.

Rõ ràng đã qua cái tuổi 30 mà giờ phút này khi trải qua việc tim mình nhảy lung tung lại làm cho anh cảm thấy thật xa lạ.

Lúc đầu chỉ là chú ý đến cô khi anh đang ngồi ở một quán cà phê bên cạnh nhà ga cách đây vài tuần.

Mỗi lúc tan tầm anh sẽ ngồi ở đây theo thói quen uống cà phê rồi thuận tiện gọi đồ ăn cho bữa tối. Bữa ăn thì cũng không có gì nhưng thứ hấp dẫn anh lại chính là cà phê. Chỗ này rang cà phê rất thơm, hương vị của thành phẩm lại rất ngon, rất hợp với ý của anh.

Thông qua tấm cửa kính, anh phóng tầm mắt nhìn người đi bộ cùng xe cộ tới lui trên đường thì bị hấp dẫn bởi bóng dáng của một cô gái mặc áo hoodie xanh biển đang ngồi xổm nửa ngày trên vỉa hè.

Lui tới nơi đây đều là người làm trong mấy văn phòng xung quanh, chỉ có cô là không giống lại cứ ngồi như vậy.

Anh nhìn cô nửa ngày, chờ đến lúc cô vất vả đứng lên mới phát hiện thì ra cô đang ôm một con mèo hoang.

Có khả năng vừa nãy cô vừa mới chụp hình nó nên lúc cô đứng lên thì di động trong lồng ngực rơi ra. Tuy nhiên cô không lập tức nhặt lên mà đứng nhìn chằm chằm vào nó giống như nếu cứ nhìn như vậy thì điện thoại sẽ tự mọc cánh mà bay trở lại trên người cô vậy. Qua một hồi lâu cô mới bất đắc dĩ mà ngồi xuống lượm nó lên, dùng tay áo mềm mại của áo hoodie rộng thùng thình lau sơ qua, thả lại vào trong túi, sau đó đứng đợi xe bus trong chốc lát mới lên xe mà rời đi.

Trong lòng anh cảm thấy buồn cười, thời điểm rời đi vậy mà cô còn đi đến chỗ mình vừa mới ngồi kia nhìn con mèo với vẻ mặt xót thương.

Lúc đầu anh tưởng rằng cô là học sinh cho đến liên tiếp ba ngày sau anh lại thấy cô gái mặc áo hoodie kia cứ ngồi xổm mãi chỗ đó, mỗi ngày đều là một cái áo hoodie khác nhau.

Anh đột nhiên có chút tò mò muốn biết cô nàng có bao nhiêu cái áo hoodie.

Sau đó có hai ngày bởi vì bận công việc mà không ghé lại quán cà phê kia, lúc sau anh có ghé lại nhưng cũng không thấy bóng dáng cô; anh cho rằng cô không hay đi xe bus nơi này.

Mãi cho đến khi một lần nữa nhìn thấy cô lại nhìn thấy cô đã lên chiếc xe kia hồi lâu mà còn chưa di chuyển, chân anh bất giác bước đến; sau khi biết rõ có chuyện gì xảy ra thì đầu óc chưa kịp phản ứng nhưng thân thể đã giành hành động trước.

Anh cảm thấy may mắn vì hôm đó không lái xe về thẳng nhà mình.

"Tích —— tích ——"

"Này tôi giúp cô trả. Nếu như có thể, phiền cô nhích vào phía trong một chút được không?"

Rõ ràng anh có xe, xe của anh còn đỗ ở trong bãi.

Rõ ràng anh cũng không biết phương hướng của cô, không biết khoảng cách có xa không, không biết có thuận tiện để mình trở về lấy xe không.

Rõ ràng anh chỉ cảm thấy người này có chút thú vị, thậm chí cũng còn không biết tên cô.

Nhiều cái rõ ràng như vậy nhưng lúc cô xoay người không cẩn thận làm cho túi mình đụng vào người anh thì tất cả đều bị vứt ra sau đầu.

Anh nghe thấy tiếng cô khi thấp giọng xin lỗi cùng cảm tạ, nhìn rõ cô nhờ vào đèn xe gần đó thậm chí có thể ngửi được một mùi hương thoang thoảng trên người cô.

Anh cứ như vậy mà đứng cùng với cô cho đến khi cô xuống xe.

Đúng lúcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ