Chương 12

17 2 0
                                    

Cr art: weibo @Norazhang12啃西瓜
Chương 12

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Từ sau khi chuyển đến biệt thự ở ngoại thành này, Quý Ngưỡng Chân chưa từng thấy Nhậm Đàn Chu có ngày nghỉ.

Nói đến thì, cậu còn tưởng công việc này của Nhậm Đàn Chu là quanh năm không nghỉ ngơi, dù sao cũng là công việc kinh doanh của nhà mình, tận tâm hơn là lẽ đương nhiên.

Thời đi học đã chăm chỉ hơn người khác, trong công việc cũng phải cần cù hơn người khác, nếu không phải Quý Ngưỡng Chân tận mắt chứng kiến, có lẽ cậu cũng sẽ không tin trên đời này tồn tại người mà như máy móc làm việc không biết mệt mỏi.

Từ lúc ra khỏi cửa đến giờ, điện thoại của Nhậm Đàn Chu cứ cách ba đến năm phút lại có một cuộc gọi tới, anh cũng chỉ tiếp hai cuộc.

Hai người đi qua một cửa hàng bán trái cây ở cổng bệnh viện, Quý Ngưỡng Chân bèn xin Nhậm Đàn Chu mua cho mình một xiên dứa đông lạnh, một miếng dứa này thật sự rất to, cậu ăn mãi không hết, còn lạnh cóng cả miệng, cắn mấy miếng là không muốn ăn nữa, gió lạnh thổi qua đỉnh đầu, cậu quay sang hỏi Nhậm Đàn Chu có muốn ăn không.

"Em ăn thừa mới nghĩ đến cho anh." Nhậm Đàn Chu liếc nhìn dấu răng trên miếng dứa, nơi từng bị cắn còn có nước lấp lánh đang chảy xuống, "Trước khi ăn sao em không hỏi anh?"

Miệng thì nói thế, nhưng anh vẫn đưa tay ra định nhận lấy.

Quý Ngưỡng Chân nghe giọng điệu của anh giống như lại đang muốn dạy bảo, cũng không đợi anh nói xong, bèn chuyển hướng đưa sang cho chú chó lông vàng đã đứng ngóng bên cạnh hồi lâu.

Chú chó lông vàng kia chỉ chờ miếng dứa màu hồng nhạt rơi xuống đất lập tức ngậm lấy chạy đi, chỉ để lại một cái bóng quẫy đuôi vui mừng.

Quý Ngưỡng Chân cho xong mới hỏi chủ quán bên cạnh, "Chó có thể ăn dứa không?"

Chủ cửa hàng tận mắt nhìn cậu ném đồ cho chó, không muốn phản ứng cậu, người đã đi vào trong.

Nhậm Đàn Chu đút một tay vào túi quần, nhàn nhạt đáp: "Còn phải xem là chó gì, trong dứa có một loại kiềm sinh vật, có chó sẽ dị ứng với thứ này, dù không dị ứng thì ăn nhiều cũng có thể bị tiêu chảy."

"A?"

Quý Ngưỡng Chân lại nhìn sang chú chó lông vàng ở chân tường đằng kia, dứa đã không thấy đâu, chú chó lớn béo ú kia đang liếm liếm quanh miệng, cậu thế mà nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc thoả mãn từ trên người một chú chó.

"Cũng chỉ có một miếng nhỏ, chắc là không sao đâu, mà cũng không phải em cho nó ăn, em ném xuống đất, nó tự nhặt lấy."

Trước đây nhà Quý Ngưỡng Chân cũng có nuôi chó, nhưng đều do người giúp việc chăm sóc. Chẳng qua cậu cũng biết chó bị dị ứng là chuyện rất nghiêm trọng, tuy miệng thì lý sự như thế, nhưng vẫn áy náy trong lòng, thế là bèn hỏi thăm một bà cụ bán giỏ hoa bên cạnh, hỏi đây là chó nhà ai.

Sính Ác (CP88 dịch)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ