- Khai thật đi, cô sợ quái đúng không? - Eris khoanh tay chất vấn.
Cả hai đã rời khỏi rừng Woudveque, Eris đã dẫn Chloe đến quán Melody để nói chuyện. Chloe ngồi đối diện cứ cúi gầm mặt nhìn cốc cappuccino trống trơn mà không nói gì. Eris vò đầu khiến mái tóc màu bạch kim rối tung lên, anh thở dài nói thêm.
- Tôi không có ý trách cứ gì. Chỉ là nếu cứ tiếp tục thì tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ, như thế không tốt cho danh dự của tôi.
Thật vậy. Việc thất bại trong nhiệm vụ không phải hiếm, và nó sẽ chẳng ảnh hưởng đến chỉ số sức mạnh hay thành tích gì của Eris cả. Nhưng với niềm tự hào là một game thủ chuyên nghiệp, việc thất bại trong nhiệm vụ chẳng khác gì vả vào mặt anh.
"Hóa ra NPC nếu không hoàn thành nhiệm vụ của người chơi sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng sao?" Tiếc là Chloe không biết Eris cũng là người chơi, cô nàng đã nghĩ sai hướng. Nhưng cũng là người có cái tôi cao ngút trời, Chloe biết danh dự quan trọng như thế nào. Thế là, cuối cùng cô đã mở lòng.
- Tôi không phải sợ quái... nói cho đúng thì tôi sợ côn trùng. - Âm cuối Chloe nói rất nhỏ. cô vô cùng xấu hổ khi tiết lộ điểm yếu cho người trước mặt.
- Cô có thể nói to hơn không? - Eris nghe được cô nói gì nhưng lại nổi máu trêu chọc, muốn thấy biểu cảm xấu hổ của cô nàng tóc vàng. Chloe cắn môi hét lên:
- Tôi nói tôi sợ côn trùng, được chưa!
Nhận ra hành vi vừa rồi của mình, Chloe vô thức che miệng lại nhìn xung quanh, may mà quán vắng khách nhưng ông chủ đứng ở quầy đã nhìn cô bằng ánh mắt không hài lòng khiến cô vô cùng xấu hổ. Đầu sỏ thì đang cố gắng nhịn cười. Đúng là không có gì vui hơn trêu chọc mấy cô nàng kiêu ngạo~
- Ehem, tôi hiểu tình hình rồi. Vậy là cô sợ côn trùng nên sợ luôn mấy con quái giống côn trùng. Thế sao cô không tìm con quái nào khác để ký khế ước? - Eris lên tiếng thắc mắc. Có đầy quái với tạo hình dễ thương mà vô cùng mạnh, nếu thích cô nàng hoàn toàn có thể chọn chúng. Nhưng Chloe kiên quyết lắc đầu.
- Không. Tôi chúa ghét động vật. - Chloe thẳng thừng nói khiến Eris cạn lời.
- Vậy là, cô vừa sợ côn trùng, lại vừa ghét động vật. Vậy sao cô lại chọn làm thuần thú sư?
Chloe hơi im lặng, nhắm mắt để sắp xếp lại suy nghĩ. Không mất quá lâu, đôi mắt vàng kim xinh đẹp ấy nhìn thẳng vào Eris, mạnh mẽ và kiên quyết.
- Tôi muốn khắc phục điểm yếu của mình, dù chỉ là một chút. Thân phận của tôi không cho phép tôi tỏ ra sợ hãi hay ghét bỏ rõ ràng bất cứ thứ gì, nếu có thì nó phải nằm trong sự tính toán của tôi.
- Sao cô lại tự ép mình như thế? Một tiểu thư giàu có không phải nên tận hưởng cuộc sống và nuông chiều bản thân sao? - Eris hỏi, đôi mắt xanh dương dò xét người trước mặt.
- Tôi không muốn sống vì bản thân mà ảnh hưởng đến gia đình. Mỗi nhất cử nhất động của tôi, họ sẽ dùng nó để đánh giá cách gia đình giáo dục tôi. - Chloe nói, giọng điệu man mác buồn.
Thật bất công làm sao, dù cùng sinh ra trong gia đình hào môn, nhưng cô và anh trai lại không thể được nhìn nhận giống nhau. Adalwolf dù có lạnh lùng tàn nhẫn cỡ nào thì vẫn có thể nhận được sự tôn trọng, bởi anh là tổng tài của Owlyn và là con trai cả. Còn cô, nếu yếu mềm sẽ bị lợi dụng, quá tin tưởng vào ai đó thì sẽ bị chà đạp, phải khoác lên mình tính cách kiêu ngạo khó gần để cho người khác thấy, cô là một công chúa cao quý không phải ai cũng có thể lại gần. Dù Liberlia có là nơi tập hợp của những người tới từ những châu lục và xã hội khác nhau, vẫn có một bộ phận người định kiến với những tư tưởng cổ hủ.
BẠN ĐANG ĐỌC
Prince/Princess
Science FictionHai anh em sinh đôi, ngoại hình gần như tương tự nhau trừ chiều cao và kiểu tóc, cùng chọn trúng một tựa game VRMMO, cùng đăng nhập vào một ngày. Bạn nghĩ những sự trùng hợp này đã bất thường rồi? Hông bé ơi, dzậy thì chán lắm. - Sao anh lại dùng he...