1 ngày
2 ngày
3 ngày
...
5 ngày rồi mà Lee Sang Hyeok vẫn chưa tỉnh. Anh vẫn nằm bất động trên chiếc giường bệnh, bên trong hàng tá lớp băng quấn quanh người và đeo máy thở. Cơ thể anh đính cơ man kim tiêm nối liền với các ống truyền dịch. Nhịp tim của anh vẫn đập đều đều thông qua số liệu của máy đo. Anh vẫn còn đó, vẫn còn sự sống, nhưng anh chỉ như một cái xác không hồn, vô tri vô giác.
- Bác sĩ ơi, tại sao cháu tôi lâu thế rồi vẫn chưa tỉnh lại?
- Chúng tôi cũng chưa xác định được nguyên nhân, tất cả chỉ còn trông đợi vào thời gian thôi.
Vẫn là câu trả lời quen thuộc ấy, đây đã là lần thứ ba trong ngày bà nội hỏi về tình hình của anh, nhưng đáp lại bà chỉ là câu nói chứa chan sự bất lực của ông bác sĩ. Bà nội lại gục xuống trên vai Lee Sang Hoon mà khóc than:
- Tại sao cháu tôi nó còn trẻ mà phải chịu đựng tai nạn khủng khiếp như thế này? Thật là bất hạnh quá đi mà... - Bà úp mặt khóc ướt đẫm một lớp vải trên vai của Sang Hoon, người của bà run lên bần bật. Sang Hoon chỉ biết vỗ vai bà an ủi.
- Thằng Kyung Joon cũng tệ thật đấy. Con cái đang nằm chờ chết trong bệnh viện mà cũng vác mặt đi làm được!
- Thôi mà bà, dù sao bố cũng có công việc của riêng mình. Nếu nghỉ lâu quá sẽ bị kỉ luật mất!
Trong lúc bà và cháu trai đang lo lắng đứng ngồi không yên ở bệnh viện, thì ông Lee đang ngồi đàm đạo cùng tiểu thư Choi và quản gia của cô ấy tại một quán cà phê theo phong cách cổ điển. Quán được trang trí theo tông màu chính vàng và nâu, trên tường có treo các chậu cây phong lan nhỏ và những bức tranh sơn dầu đẹp mắt. Tiếng nhạc jazz vang lên du dương tạo một cảm giác thư thái cho các vị lãng khách ghé thăm nơi đây.
Trở về vấn đề chính, lúc này ông Lee đang hơi căng thẳng khi phải một mình đối diện với hai kẻ quyền quý kia. Choi Chun Hee đã nhanh nhảu hỏi:
- Anh Sang Hyeokie hôm nay không tới hả bác?
- Ờm... Mấy bữa nay nó bận chạy mấy cái dự án của công ty nên không có nhiều thời gian lắm, cô Choi ạ. - Ông Lee bối rối trả lời. Ông đành phải bịa cái lí do đó để che dấu sự thật Lee Sang Hyeok đang hấp hối trên giường bệnh. Nếu ông lỡ để họ biết anh đang bị như thế, chả may họ lại đổi ý không muốn đính hôn với anh nữa thì phải làm sao?
- Vậy à... - Choi Chun Hee phụng phịu, cô thở dài tỏ vẻ chán nản. Quản gia Park e hèm một tiếng, rồi rút trong chiếc ca táp một tờ giấy khổ A4 đặt lên bàn.
- Đây là giấy đăng kí kết hôn. Tiểu thư nhà chúng tôi cũng đã có tình cảm với con trai anh nên chúng tôi đi đến quyết định này. Tiểu thư Choi đã kí trước vào đây. Hãy đưa tờ giấy này cho con trai anh và bảo cậu ta kí vào đây nếu cậu ta đồng ý với hôn ước này.
- Ôi, thật quý hóa quá. Tất nhiên con trai tôi phải đồng ý rồi. Thật là phúc ngàn đời đối với gia đình tôi! - Ông Lee hớn hở nhận lấy tờ giấy, mặt ông ta hân hoan như mới bắt được vàng. Nhìn vào biểu cảm của ông, Choi Chun Hee nở một nụ cười hài lòng. Cô sắp được cưới người đàn ông mà cô hằng mong nhớ rồi.
![](https://img.wattpad.com/cover/360403436-288-k194221.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Choker] Anh có hứa sẽ yêu em mãi mãi không? | Mốc
FanfictionChẳng có tình yêu nào đẹp như trong tiểu thuyết cả, đặc biệt là đối với tình yêu đồng giới. ----------------------------------------------- Cp chính: Jeong Ji Hoon (Chovy) x Lee Sang Hyeok (Faker) Lưu ý là OOC nặng, không gán ghép lên đối tượng ngườ...